Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 149 : Ưng chủ và vi
Ngày đăng: 22:16 21/04/20
Hoàng cung, đế đô Đế quốc thú nhân, phương Nam.
Ngón tay trắng nõn, thon dài lấy mấy tấm da thú, cẩn thận lật xem. Trên tấm da thú đầu tiên vẽ mấy cái cục phân bố lộn xộn, tấm thứ hai có thể là vẽ cái gì đó trên cơ thể người, phủ đầy các đường cong và điểm đen lung tung, nếu không biết còn tưởng đây là con quái vật nào đó, tấm thứ ba là chữ viết như gà bới, xem cả buổi mới miễn cưỡng nhận ra vài chữ, đúng là chữ phồn thể.
Phì một tiếng, thiếu niên bật cười, khiến gương mặt vốn không tính là xuất sắc nháy mắt trở nên sinh động. Vi An đứng một bên lộ ra ánh mắt si mê, sau đó y lại hạ mí mắt che giấu đi, không dám để người kia phát hiện.
“Vi, đây là nội công ngươi nói rất lợi hại đó ư? Ngươi xác định có thể luyện ra nội lực?” Chỉ vô mấy cái chữ khó phân biệt trên da thú, vẻ mặt của thiếu niên không có lời để nói, vẽ cái kiểu này, gã có thể vẽ ra cả đống, còn giống hơn cái này nữa.
Không thể trách thiếu niên này nhìn không ra, tuy Mạc nhận biết không ít chữ, nhưng học viết chữ lại không được bao lâu, so với mấy tiểu thú nhân và mười mấy á thú sau này mới học còn kém hơn. Chữ phồn thể vốn khó viết hơn chữ giản thể, Bách Nhĩ lại không có thời gian dạy họ từng nét một, nên dẫn tới chữ hắn viết ra nếu không phải dư một nét hay thiếu một nét thì cũng là bên trái bên phải của một chữ cách xa nhau. Đừng nói là thiếu niên này, mà ngay cả bảo Bách Nhĩ đọc, phỏng chừng cũng tốn không ít công sức.
Vi An, không, thật ra phải gọi là Vi, y trầm mặc một lát, mới đáp “Có một á thú tên là Bách Nhĩ nhờ vào cái này mà trở nên tài giỏi như thú nhân.”
Sở dĩ gã thích thống nhất toàn bộ đại lục thú nhân, thành lập đế quốc, còn có một nguyên nhân rất quan trọng. Gã là một người dị luyến hoàn toàn, mà khổ là, trên đại lục này không có nữ nhân. Đối với mấy á thú đồng tộc kia gã thật sự không cương nổi, đến nỗi để cho thú nhân khác đè mình, thì lại càng không cần nghĩ tới. Thật vất vả mới có địa vị, lại không có nữ nhân, kể cả đổi một hoàn cảnh, đổi một thân phận khác, gã vẫn phải dựa vào tay của mình nghĩ tới khi trò chuyện với tụi con gái ở kiếp trước mà thủ ***, trong lòng buồn khổ thế nào, nghĩ là biết. Cho nên, chỉ có thể hóa đau thương thành sức mạnh, dồn hết tâm tư vào việc thành lập đế quốc, để dùng cảm giác thành tựu khi tranh bá bù lại tiếc nuối này.
Lúc Vi trở về thấy gương mặt gã tràn đầy vẻ đắc ý, trong mắt y không khỏi lộ ra biểu tình cưng chiều, nghĩ một lát, liền không đi quấy rầy gã, mà lẳng lặng đứng ở một bên, yên lặng chờ gã lấy lại *** thần.
Tuy rằng ngoại tộc đồn đại Ưng tộc vì bảo trì huyết thống thuần khiết sẽ không kết bạn đời với tộc khác. Nhưng trên thực tế, trong tộc vẫn tồn tại một số tộc nhân mà người ngoài không biết, họ là chủng loại lai tạp do người bản tộc và ngoại tộc sinh ra, nhân số rất ít, địa vị thấp kém. Trong bọn họ, á thú không có gì đặc biệt hết, chỉ là đẹp hơn so với á thú thuần tộc, thế nhưng thú nhân lại thuần túy là sáng tạo thất bại của thần thú, vừa không thể hoàn toàn hóa thành hình thú, vừa không có sức mạnh của thú nhân, ngoại trừ hình dáng xinh đẹp có thể giả làm á thú ra, thì có thể nói là không có cái gì khác. Mà Vi là một trong số đó. Cũng chính vì như thế, Ưng tộc mới vô cùng phản cảm trong việc kết hợp với ngoại tộc.
Lý Vĩ tuy không có hứng thú với người cùng giới, nhưng mà lại biết yêu cái đẹp. Diện mạo của Ưng tộc huyết thống thuần khiết khó coi như vậy, dù gã không có ý ghét bỏ, nhưng sau khi nhìn thấy tiện dân lai tạp có ngoại hình xinh đẹp hơn, gã vẫn bất giác sinh ra hảo cảm. Cũng chính là bởi vì khiếu thẩm mỹ của gã khác với người bản tộc, nhóm người lai tạp bị coi thường này mới có thể trở mình, nên tự nhiên cũng sẽ nhận được sự trung thành và ủng hộ của họ. Mà Vi, vô luận là dung mạo hay trí tuệ đều nổi bật hơn người, dĩ nhiên Lý Vĩ muốn đem y tới bên cạnh trợ giúp mình. Mà trong quá trình ở chung, Lý Vĩ bày ra khả năng vượt xa thú nhân có suy nghĩ đơn giản, thành công thu phục được Vi, thậm chí khiến y nảy sinh tình cảm khác với gã, bởi vậy y vẫn luôn một lòng, cam tâm tình nguyện để gã sai khiến.
Đương nhiên, nếu Lý Vĩ biết Vi ôm tâm tư như thế với gã, chỉ e gã sẽ nổi hết da gà lên, sau đó đẩy người kia ra xa. Hiển nhiên Vi cũng hiểu rõ điểm này, cho nên y vẫn luôn không biểu hiện ra ngoài. Trong mắt y, chỉ cần mình có thể ở bên Ưng chủ mãi, giống như bây giờ, im lặng nhìn gã, vì gã làm việc là đủ rồi, y chưa bao giờ dám hi vọng xa vời tới điều khác.