Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 179 :

Ngày đăng: 22:16 21/04/20


Sau tai họa lớn, quang cảnh điêu tàn. Khắp nơi rừng rậm Mô Mã đều là những cây cổ thụ ngã đổ, những cái khe đất nứt ra, tảng đá lớn và xác dã thú ngổn ngang. Điều đáng ăn mừng duy nhất đó là không nhìn thấy thi thể của nhân loại. Tuy Hoang và Mạc đều biết các bộ lạc thú nhân trong rừng rậm không có khả năng không chịu ảnh hưởng, nhưng dù sao không tận mắt nhìn thấy thì cũng không đến mức quá khó chịu.



Sau khi hai người bàn bạc xong, liền không trì hoãn rời khỏi rừng rậm Mô Mã, xuyên qua sa mạc, trở lại bộ lạc Bách Nhĩ. Lúc đi qua bộ lạc Hắc Hà cũ, Mạc dẫn Hoang đi dạo một vòng, phát hiện chỗ đó đã mọc thành những cái cây lớn chọc trời, dấu vết còn sót lại của bộ lạc bị cỏ dại bao trùm, chỉ thỉnh thoảng sẽ đá phải một hai cái nồi đầu lâu hoặc bình gốm vỡ chứng tỏ nơi này từng có người ở.



Trong đầu Mạc hiện lên hình ảnh trước đây mình cùng các tiểu thú nhân ở trong bộ lạc chạy nhảy nô đùa, trong lòng bất giác dâng lên một tia buồn bã, hắn cầm tay Hoang “Trên đời này không có gì có thể mãi mãi không thay đổi cả.” Cho nên quá khứ hãy để nó vào quá khứ, mà quý trọng người trước mắt đi.



Hoang không biết tại sao hắn đột nhiên lại thoát ra một câu như vậy, y liền không lên tiếng trả lời. Tới rừng rậm Lam Nguyệt xa lạ này, nếu nói y không bàng hoàng là không có khả năng, thế nhưng y biết mình có thể thích ứng.



Buổi tối hai người ở trong sơn động trên ngọn núi thứ thứ nghỉ qua đêm. Đường đi và trận pháp đã bị thứ thứ lấp đầy, Mạc không có lãng phí sức lực nhổ thứ thứ mà là đề nội lực dùng khinh công ôm Hoang đạp lên trên cành lá của thứ thứ mà đi vào. Như vậy ban đêm không cần lãng phí sức lực canh gác.



Trong sơn động có một vài tấm da thú và bình gốm vứt lung tung, lúc này đã phủ đầy bụi, còn có tro tàn của một đống lửa để lại, vết máu thâm đen cùng với xương khô trắng xóa, im lặng kể lại hết thảy xảy ra vào năm đó.



“Hồi mới xảy ra thú triều, chúng ta lánh nạn ở trong này đấy.” Mạc không phải không có cảm khái gì mà nói. Khi Bách Nhĩ bọn họ bị đám người tộc trưởng bức rời khỏi đây, hắn còn đang ở bộ lạc Đại Sơn giúp họ chống lại thú triều, nên cảm xúc không có khắc sâu như những người khác. Nay nhớ lại mới thấy khi đó mình thật sự quá khờ dại.



Thú triều đã là chuyện rất nhiều năm trước, khi đó Hoang còn chưa trưởng thành, nhưng trong trí nhớ của y lại khắc sâu, bởi vì thú triều đối với các bộ lạc khác mà nói là một tai họa, thế nhưng đối với bộ lạc A Lý có vị trí địa lý được ông trời ưu ái thì lại có ý nghĩa là thức ăn dồi dào. Các thú nhân không cần ra khỏi sơn cốc, mỗi ngày chỉ cần ở cửa sơn cốc săn dã thú xông tới là đủ cho bộ lạc ăn no. Cho nên đề tài như thế y không biết phải đáp làm sao, vì vậy y liền tiếp tục giữ im lặng.



Hoang bắt đầu thu dọn sơn động, Mạc đi ra ngoài săn một con niết thố về, lại khiêng thêm một bó củi.



“Đừng dọn, đủ hai chúng ta ngủ một đêm là được rồi.” Nhanh chóng nhóm lửa lên, Mạc vừa lột da niết thố vừa nói với Hoang.



Hoang dùng bình gốm đã rửa sạch múc hơn nửa bình, bưng lại. Y vẫn là như vậy, người ta nói ba câu mình đáp không hơn một câu. Tuy Mạc có chút bất đắc dĩ nhưng cũng đã quen, thậm chí cảm thấy tuy Hoang kiệm lời nhưng lúc nào cũng dõi mắt theo hắn, lắng nghe từng câu nói của hắn rồi đặt vào trong lòng khiến hắn không thể không yêu thương y.
Chú ý tới vẻ trúc trắc của y, Mạc cúi đầu yêu thương hôn lên đôi môi của khuôn mặt nghiêng dưới ánh lửa trông có vẻ xinh đẹp hơn rất nhiều, đồng thời bôi dịch thể trắng trong trên tay xuống nơi đã trở nên mềm mại và ẩm ướt của đối phương, sau đó chậm rãi đưa vật thô to, cương cứng phủ đầy gân xanh của mình đi vào.



Dị vật xâm nhập khiến Hoang không khống chế được mà kêu rên thành tiếng, cơ thể vừa bình tĩnh lại liền căng chặt, hai tay đặt trên vai Mạc, như đẩy như không.



Mạc chỉ cảm thấy nơi tiến vào vô cùng chặt, siết lấy vật của hắn làm hắn hơi đau, mồ hôi không khỏi theo trán trượt xuống, rơi xuống ***g ngực bằng phẳng của người dưới thân.



“Đừng kẹp chặt như vậy, ta không vào được.” Khi đối phương hơi ngửa ra sau làm lộ ra trái cổ, Mạc cắn khẽ lên, nửa cười nửa than.



Hoang thẹn thùng hạ mí mắt xuống, co hai chân lên, khuôn mặt đỏ bừng cố gắng khiến mình thích ứng với sự tồn tại của vật đó. Không ngờ y vừa thả lỏng một chút, thú nhân liền nhân cơ hội thẳng lưng, chen toàn bộ vào trong.



“A…” Y trở tay không kịp mà kêu ra tiếng, móng tay cắm vào cơ vai cường tráng của thú nhân, nhưng nhanh chóng lại khống chế bản thân mình, giữ lại tiếng kêu rên.



“Kêu ra cũng không sao mà, chỉ có hai chúng ta, ngươi sợ cái gì?” Mạc dùng sức giữ eo của người dưới thân, không có lập tức hoạt động, chống một khuỷu tay xuống thảm da thú bên đầu Hoang, sờ cái trán ướt mồ hôi của y, khàn khàn cười nói, sau đó lại hỏi “Đau không?”



Hoang lắc đầu, sau một lúc lâu mới đáp “Không đau… hơi trướng.” Nói xong, y mới ý thức rõ rệt là đối phương đang ở bên trong mình, mặt y đỏ bừng như muốn xuất huyết, cho dù ánh sáng lờ mờ cũng có thể nhìn ra.



Quen biết tới nay, Mạc chưa bao giờ thấy bộ dạng này của y, hắn chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng, trong lòng tràn ngập thương tiếc, hận không thể nhào nặn người này tiến vào trong cơ thể mình. Không hề nhẫn nại, hắn hôn sâu vào môi đối phương, đồng thời cử động nửa người dưới, bắt đầu mạnh mẽ thúc vào.



Đêm dần sâu, ánh lửa tối đi, tiếng thở dốc ái muội trong sơn động thật lâu vẫn không ngừng lại.