Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 180 :

Ngày đăng: 22:16 21/04/20


Sau khi đột phá ranh giới cuối cùng giữa hai người, Mạc vốn thầm nghĩ mau chóng trở về bộ lạc đột nhiên không vội vàng nữa, cùng Hoang ở lại sơn động thứ thứ hơn mười ngày, hưởng thụ thời gian thân mật gắn bó với nhau rồi mới tiếp tục lên đường.



Trên đường có ngừng lại nghỉ ngơi, nên mất thêm vài ngày so với dự đoán lúc trước mới đến được mục tiêu.



Điều khiến Mạc không ngờ là hắn rời đi mới có bảy tám năm mà ở cửa ra vào đường sông của thung lũng đã xây lên một doanh địa còn lớn hơn gấp đôi bộ lạc Hắc Hà cũ, do không ít bộ lạc thú nhân từ bên ngoài tạo thành. Lều và nhà đá được dựng đan xen nhau, nhưng phân bố ngay ngắn, có trật tự, trong đó người đến người đi, náo nhiệt vô cùng.



“Người mới gia nhập đều ở ngoài thung lũng, các ngươi có thể tự dựng lều cho mình cũng có thể bỏ thú tệ nhờ người khác giúp các ngươi xây phòng ốc, có điều chọn dừng chân ở chỗ nào phải do chúng ta sắp xếp. Không cần lo lắng an toàn, chúng ta có thú vệ tuần tra.” Một thú nhân chưa từng gặp giới thiệu với hai người.



Dựa theo ý tưởng ban đầu của Mạc là chỉ cần trực tiếp báo thân phận của mình, sau đó dẫn Hoang vào thung lũng là được. Thế nhưng hiện tại hắn lại đổi ý, bởi vì hắn không biết phòng ốc của mình còn không. Dù sao nhiều người tới đây như vậy, không có lý do để lãng phí phòng ốc của hắn. Cho nên hắn hỏi thăm rõ ràng đi đâu tìm người sắp xếp chỗ ở, liền dẫn Hoang rời đi.



Trong doanh địa có nhà đá chuyên biệt để trao đổi con mồi, vải dệt, đồ gốm, muối, những vật dụng hàng ngày, cũng có khoảng sân rộng ở giữa doanh địa để bày các quầy hàng tạm thời, dùng để trao đổi vài vật dụng không thường dùng. Hiện tại trời nóng, hầu như mỗi người đều mặc quần áo vải, không phải vải bông mà là vải dệt từ sợi đay, còn quấn da thú cởi trần như Mạc và Hoang là cực kỳ hiếm thấy, người khác vừa nhìn đã biết họ không phải người địa phương.



“Lúc ta rời đi còn chưa có phòng ốc ở đây, cũng không có nhiều người như vậy.” Mạc nói, nhìn một vài á thú ngồi trước cửa nhà mình, người thì dệt vải người thì se sợi, trong lòng hắn dâng lên một tia tiếc nuối vì thời gian mình đã bỏ qua.



Hoang nhận ra hắn mất mát, lại không biết phải an ủi như thế nào, y chỉ có thể nắm chặt bàn tay đang nắm tay mình của hắn “Nơi này thật tốt.” Một lát sau mới thốt ra một câu như vậy.


“Y chính là Bách Nhĩ.” Nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc, trong mắt Mạc chợt lóe lên một tia kích động, lại không quên nhỏ giọng giới thiệu với Hoang bên cạnh.



Hoang không chỉ nghe Mạc nhắc tới bằng hữu trong bộ lạc một lần, mà Bách Nhĩ là được hắn nhắc nhiều nhất. Y biết đó là người Mạc kính trọng nhất, lúc này biết người đó đứng ở phía trước, cơ mặt của y không khỏi hơi căng ra.



Hai người dần dần đến gần, sau đó đứng trước mặt một đám người, mấy đứa nhỏ đã chạy đi chơi từ lâu, không khí trở nên có chút ngưng đọng.



“Rất tốt!” Sau khi im lặng một lát, ánh mắt của Bách Nhĩ đảo qua Mạc với phong thái đã trở nên chững chạc và khuôn mặt không thay đổi nhưng trong đáy mắy lại mơ hồ toát ra một tia khẩn trương của Hoang, y nhàn nhạt cười, nói ra hai chữ này liền không có lời nào khác.



Y đã mở miệng, các thú nhân vốn còn tỏ ra bình tĩnh lập tức bùng nổ, một đám chạy ra ôm Mạc. Tiếng cười sang sảng của các thú nhân vang vọng trong thảo nguyên. Mạc bị ném lên cao, hắn cười tươi, hàm răng trắng dưới ánh mặt trời trông sáng bóng, chói lóa.



Hoang phát hiện nỗi ám ảnh vẫn tồn tại trên người Mạc trong một khắc này tựa hồ bay đi hoàn toàn, trong lòng y cũng không khỏi cảm thấy vui mừng, khóe môi cong lên. Ngay cả y cũng chưa phát hiện từ khi mình tới đây nụ cười trên mặt càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn.



Lơ đãng chuyển mắt, chạm vào ánh mắt mang theo ý cười thản nhiên của á thú kia, Hoang ngẩn người.



“Hoan nghênh!” Bách Nhĩ nói.