Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 181 :

Ngày đăng: 22:16 21/04/20


Chiêu với dáng vẻ ngây thơ, mặt mày luôn rạng rỡ cũng không phải người gặp người thích, chí ít là con thú bay không thể nào hòa hợp với nó. Nguyên nhân là thú bay có đóa hoa băng trong lửa làm ổ. Chiêu rất thích màu sắc tươi tắn và những thứ xinh đẹp. Băng trong lửa như ngọn lửa thiêu đốt khiến nó nhìn thấy lần đầu tiên đã thích rồi, thế nhưng bất hạnh thay đó lại là của thú bay.



Tính của Chiêu rất hiền hòa, thế nhưng tính có hiền hòa hơn nữa thì mỗi lần đang say sưa ngủ đều bị một kẻ đá bay ra khỏi cái ổ yêu quý, nó cũng sẽ trở nên nóng nảy.



Vào lần thứ năm thừa dịp thú bay đi ra ngoài kiếm ăn, Chiêu lại chiếm băng trong lửa thành đồ của mình thì hai con thú đều có hình thể tròn xoe rốt cuộc đánh nhau.



“Thật sự mặc kệ hai đứa nó sao?” Cổ ngồi dưới mái hiên, nhìn hai thằng ú đánh nhau tới tuyết bay đầy trời, có chút lo lắng hỏi.



“Kệ đi.” Ngồi bên trái Cổ là Tiêu Đồ vô cùng khẳng định gật đầu, khuỷu tay chống cắm đặt trên đùi, hứng thú xem.



“Chiêu ngốc.” Bên tay phải, Húc với khuôn mặt đầy nghiêm túc, lúc nhìn đệ đệ của mình bị con thú béo màu đen đè xuống, cắn lên cổ nó đã đưa ra lời bình như thế. Thật ra tụi nhỏ cũng biết nếu thú bay thật sự muốn đánh, mấy đứa nó gộp lại cũng không phải đối thủ của con thú bay kia, nên mới ngồi yên tại chỗ, bởi vì thú bay sẽ không thật sự đả thương Chiêu.



Bốn cái chi ngắn đạp lửa của Chiêu đá loạn xạ vài cái trong không khí, cũng không thể đẩy ngã cái cục tròn vo đen như cục than đang đè trên người nó. Cuối cùng sau khi bực bội gào vài tiếng, nó giả chết mà tê liệt nằm trên nền tuyết. Thấy đối phương không phản kháng nữa, lúc này thú bay mới thản nhiên đứng dậy, không thèm liếc bại tướng dưới tay mình ở dưới đất, ngậm cái ổ yêu quý của bản thân rời đi.



Chiêu bò dậy, ngồi tại chỗ, ngóng trông nhìn cái ổ hoa xinh đẹp còn lưu lại hơi ấm của mình bị tha đi, càng lúc càng xa… Nó đột nhiên tức giận gầm một tiếng, từ chỗ ngồi xông lên, trong lòng tràn đầy không cam tâm mà cắn vào mông của con thú con béo lùn.



Ba đứa nhỏ vốn đang ở bên cạnh xem kịch vui, thấy thế đều không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi. Lúc này liền nghe grào một tiếng, băng trong lửa rơi xuống đất, thú bay xoay người nhanh như tia chớp, lông xù hết lên, tức giận trừng Chiêu, mơ hồ có thể hóa thành hình chim.



Chiêu hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm ghé tới, nó đồng dạng nhe răng làm ra bộ dáng tấn công.



Cổ chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh theo thái dương trượt xuống, đứng dậy tính làm gì đó thì Tiêu Đồ đã nhanh chân hơn. Khi đi qua hai con thú con đang hết sức căng thẳng với nhau, bé thong thả nói “Ai da, Hầu Ba a á hình như nấu xong rồi…” Vừa nói vừa đi xa.



Lúc này vẫn là mùa tuyết rơi, đoàn người Bách Nhĩ còn đang ở nhờ tại bộ lạc Hoang Nguyên Hầu, chờ mùa nóng tới. Hầu Ba là một lão á thú trong bộ lạc, nấu ăn rất ngon, chỉ cần đầy đủ nguyên liệu thì mọi thứ ông nấu ra ngay cả Bách Nhĩ đã từng ăn biết bao mỹ thực cũng phải khen ngon. Điểm này đối với người lớn có thể ăn no là đã thỏa mãn xem ra cũng bình thường, thế nhưng đối với ba đứa nhỏ nhà Đồ chưa bao giờ đói bụng lại vô cùng hấp dẫn. Đương nhiên con thú bay tham ăn cũng không ngoại lệ.




Bình thường dã thú sẽ không tấn công bộ lạc thú nhân, thế nhưng vừa qua mùa tuyết rơi, dã thú ngủ đông từ trong đói khát tỉnh lại, không kiếm được thức ăn, nên chúng không quan tâm được nhiều như vậy. Bộ lạc Hoang Nguyên Hầu bởi vì chưa bao giờ xảy ra chuyện thú tập kích, nên thú nhân canh gác cũng lơ là. Hôm đó không biết sao lại có một con phong bối thú gầy trơ xương đến bộ lạc, vừa vặn gặp được Húc luyện công xong mà chạy ra ngoài dạo chơi.



Phong bối thú cũng không thể xem là dã thú hung mãnh nhất, nhưng hình thể của nó cao lớn, răng nanh nhỏ ra nước miếng, móng vuốt to dày, vô luận thế nào đối với một con thú con như Húc cũng có uy hiếp rất lớn. Hai năm qua Húc cùng Bách Nhĩ hành tẩu khắp nơi, cũng gặp được không ít nguy hiểm, thần kinh luyện được cứng cỏi vô cùng, đột nhiên nhìn thấy một con thú khổng lồ dùng một chân đạp cũng đủ đem nó thành thịt nát, nó cũng chỉ lùi về sau nửa bước liền dừng lại.



Có điều con phong bối thú kia thật sự quá đói khát, đối với thức ăn xuất hiện trước mặt nó, dù chỉ là thú con nhét không đủ kẽ răng nó cũng không muốn bỏ qua, căn bản không cho Húc thời gian ứng biến, cầu cứu, nó đã mở cái miệng khổng lồ ra cắn.



Trong thoáng chốc, Húc rõ ràng cảm nhận được hơi thở tử vong, trong đầu trở nên trống rỗng, toàn bộ cơ trí cho tới nay đều chạy mất dáng, mãi tới khi con phong bối thú ngã rầm trên mặt đất nó mới khôi phục lại ý thức. Húc nhìn thấy con thú bay vỗ cái cánh lớn đáp xuống mặt đất. Đôi cánh kia dưới ánh mặt trời tạo ra màu sắc như cầu vồng, đẹp tới khó tin. Khi đó Húc mới hiểu nó tự phụ vì sự thông minh của mình nhưng quả thật khi gặp phải địch nhân hùng mạnh, nó vẫn không đủ thực lực để làm hậu thuẫn, chút thông minh cỏn con kia sẽ chỉ làm người ta thấy buồn cười mà thôi.



Chuyện sau đó Húc không nhớ rõ nhưng nó có nghe Tiêu Đồ kể lại. Sau khi Tiểu Phi giết chết phong bối thú, người lớn mới xuất hiện. Nói cách khác, nó đúng là được Tiểu Phi cứu. Húc cũng chưa nói cái gì nhưng trong đầu nó vẫn hiện lên đôi cánh vỗ dưới ánh mắt trời của Tiểu Phi.



Lúc cỏ non bắt đầu chui ra khỏi lớp tuyết, có tộc trưởng Ngự của Huyễn Thú tộc đi cùng, họ rời khỏi bộ lạc Hoang Nguyên Hầu, trở về phương Nam. Tiểu Phi vẫn theo họ như cũ, ngậm cái ổ băng trong lửa yêu quý của nó, bay là đà gần mặt đất bên cạnh Bách Nhĩ, mà Đồ cũng không còn tức giận trừng nó như trước đây nữa. Lúc nghỉ ngơi, Tiểu Phi vẫn sẽ tha dã thú về trước mặt Húc, sau đó đợi đổi lấy câu “đẹp” của nó.



“Rất đẹp.” Ngày đó, Húc đã khôi phục *** thần, nó không nhận con mồi Tiểu Phi đem đến trao đổi mà là đưa cánh tay nhỏ của mình lên sờ cái cánh xinh đẹp của con thú bay, rốt cuộc nói “Tiểu Phi không hề xấu. Kể cả hình thú, Tiểu Phi cũng rất đáng yêu.” Đây mới là suy nghĩ thật ở sâu trong lòng Húc.



Có lẽ Tiểu Phi cũng không ngờ Húc sẽ thật sự khen nó, sửng sốt một chút, mới két một tiếng, mở rộng hai cánh, vừa vỗ nhẹ nhàng vừa di chuyển lên vài bước, sau đó quay đầu nhìn tiểu hài tử, giống như muốn xác định lại.



“Rất đẹp.” Húc gật mạnh đầu, biểu tình trong mắt vô cùng nghiêm túc. Nó đột nhiên rất hối hận lúc trước vì một câu của Chiêu mà trêu chọc con thú bay ngốc nghếch này.



Đôi mắt như hạt đậu đen của Tiểu Phi bỗng nhiên sáng ngời, mở bốn chân ra chạy chậm vài bước, sau đó xòe hai cánh bay lên, vui vẻ bay xoay quanh trên đỉnh đầu mọi người, cũng không còn bộ dạng bay là đà như không muốn bay trong thời gian vừa qua nữa.



Húc ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn nó, bị sự vui vẻ của nó lây qua, trên mặt cũng không khỏi lộ ra tươi cười.