Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 182 :
Ngày đăng: 22:16 21/04/20
“Này, người cao to, tránh ra tránh ra, ngươi đứng chắn ở đấy sao chúng ta buôn bán?” Một giọng nói không kiên nhẫn vang bên tai, Đồ sửng sốt một lát, quay đầu đối mặt với một khuôn mặt có ngũ quan bình thường.
Thân hình chỉ tới ngực hắn, tóc đen dài quấn thành búi, mặc y phục vải xanh gọn gàng sạch sẽ cùng với một đôi giày bằng vải, trong ánh mắt nhìn hắn là không kiên nhẫn, nhưng lại có chút kiêng kị.
Là á thú. Phản ứng đầu tiên của Đồ chính là điều này, nhưng rất nhanh hắn liền phủ định. Hắn cảm thấy đối phương vừa không phải là thú nhân vừa không phải là á thú, bởi vì thú nhân hay á thú sẽ không có loại ánh mắt này.
Phía sau là một kiến trúc bằng gỗ hắn chưa từng thấy, kết cấu ba tầng, cửa sổ *** xảo khó có thể tin được. Từ bên trong có mùi thức ăn bay ra, khiến người ta thèm chảy nước miếng. Từ cánh cửa rộng mở có thể nhìn thấy những bộ bàn ghế được sắp xếp chằng chịt, có bàn có người ngồi, có bàn trống. Trước mặt người ngồi bày đầy bát đĩa thức ăn mỹ vị. Lúc này những người đó đang vừa ăn vừa lớn tiếng cười nói, thỉnh thoảng còn khua tay múa chân, kêu to mấy tiếng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Cảnh tượng xa lạ này khiến Đồ toát mồ hôi lạnh, kiên trì nhìn xung quanh. Trên đường cái lát đá bằng phẳng rộng lớn, dòng người nhốn nháo di chuyển, tiếng rao hàng, tiếng cò kè mặc cả tràn ngập bên tai. Đồ cảm thấy tựa hồ mình đang ở một nơi không thuộc về đại lục thú nhân.
Nhưng sao hắn lại đi tới đây? Hắn không nhớ nữa. Đúng rồi, Bách Nhĩ, Bách Nhĩ đang ở đâu? Còn các con của hắn? Hắn lập tức hoảng sợ, không hề nghĩ ngợi liền hóa thành hình thú, bắt đầu chạy băng băng trên đường, ý đồ tìm kiếm kiến trúc hoặc gương mặt quen thuộc, lại không biết hành động này của hắn đã khiến bao nhiêu người sợ hãi.
“Yêu quái…”
“Hổ kìa! Chạy mau, có hổ…”
“Ngươi muốn đi cùng ta sao?” Y mở miệng, hỏi ra một câu chính mình cũng cảm thấy kỳ lạ. Dù sao dị thú như vậy rất khó thuần hóa, dù cho nó từng có chủ nhân, dù cho chủ nhân trước của nó đã không còn, muốn nó nhận mình làm chủ nhân mới cũng không phải chuyện đơn giản.
Thế nhưng tình huống khiến y bất ngờ lại phát sinh, con thú trắng to kia như có tính người mà gật đầu.
Đồ đương nhiên muốn đi cùng á thú này. Không chỉ vì y quá giống Bách Nhĩ mà còn vì y không có kinh ngạc như các á thú hắn thấy lúc nãy, phòng bị hắn như tên trộm cắp. Hiển nhiên tới giờ Đồ vẫn chưa nhận ra những người khác không phải xem hắn là kẻ trộm mà là yêu quái. Khi Bách Nhĩ nhắc tới chuyện cũ không phải không đề cập tới chuyện người ở đó không thể biến hóa, chỉ là hắn quên mất thôi. Đương nhiên, quan trọng hơn là đến bây giờ hắn vẫn không xác định được rốt cuộc mình đang ở đâu.
Ở một nơi không quen thuộc, biện pháp tốt nhất là tìm một người quen với nơi này lại thân thiện để làm đồng bạn. Bởi vậy có thể thấy được da mặt của Đồ vẫn là dày như thế.
Nhận được câu trả lời thừa nhận, trên mặt nam tử lộ rõ phản ứng ngơ ngác, một lát sau mới ngăn chặn cảm giác quái dị trong lòng, rốt cuộc hiểu ra là hôm nay mình bị con thú trắng này dán mắt vào rồi. May mà y cũng vui vẻ nuôi một con mãnh thú oai phong lẫm liệt lại thông minh, đẹp đẽ như thế, vậy nên y nở nụ cười.
Khuôn mặt vốn đã tuấn mỹ vô cùng lúc này cười lên lập tức khiến Đồ nảy sinh cảm giác cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa, trăng ló hoa nở, trong nháy mắt hắn liền hoảng hốt. Nhưng sao vẫn cảm thấy giống Bách Nhĩ nhỉ? Hắn suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được. Rõ ràng tướng mạo của hai người chênh lệch lớn như vậy, mùi cũng khác biệt nữa.
“Nếu đã vậy, chúng ta cần biết về nhau một chút.” Thời điểm Đồ đang bị phán đoán của mình làm cho rối nùi thành một cục thì nam tử kia chậm rãi kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, cuối cùng đứng trước mặt hắn “Ta tên là Tiêu Mạch.”
Ầm một tiếng, tất cả nghi hoặc trong đầu Đồ liền vỡ nát.