Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
Chương 18 : Áp lực, tìm đường sống......
Ngày đăng: 15:48 30/04/20
Edit & Dịch: Emily Ton.
Một kiếm của Tiêu Thiên Diệu tuy rằng không dùng hết toàn lực, nhưng đối thường nhân mà nói, tốc độ của kiếm là cực kỳ nhanh. Hắn không cho rằng Lâm Sơ Cửu có bản lĩnh tránh thoát một kiếm này của hắn, nhưng hiện thực lại là...... hắn đã đánh giá thấp Lâm Sơ Cửu!
Trong nháy mắt khi mũi kiếm đâm vào giữa trán Lâm Sơ Cửu, nàng đột nhiên quay lưng lại, hạ eo xuống một cái, cong lưng chín mươi độ, một kiếm của Tiêu Thiên Diệu đâm vào không khí.
Mà điều này còn chưa khiến cho Tiêu Thiên Diệu khiếp sợ, khiến cho Tiêu Thiên Diệu khiếp sợ chính là, eo của Lâm Sơ Cửu mềm mại đến trình độ đáng kinh ngạc.
Lâm Sơ Cửu uốn cong eo một cách dễ dàng, lập tức đứng lên và đánh về phía hắn.
Hơn nữa, không biết từ khi nào tay phải của Lâm Sơ Cửu đã nắm một thanh đao nhỏ, thanh đao kia vừa lúc để ở trước ngực hắn, chỉ cần thọc về phía trước một cái, hắn lập tức sẽ bị mất mạng. Đương nhiên, lúc này kiếm của hắn cũng đã đặt ở trên cổ Lâm Sơ Cửu.
"Vương gia, ngươi đã bất cẩn." Tay phải Lâm Sơ Cửu nắm đao, chỉ có khoảng cách một quyền với Tiêu Thiên Diệu, chỉ cần nhẹ nhàng hít thở một hơi là có thể ngửi được mùi lãnh hương trên người Tiêu Thiên Diệu.
"Bổn Vương đã xem thường ngươi." Tiêu Thiên Diệu lạnh lùng mở miệng, con ngươi sâu thẳm càng thêm bình tĩnh, không có một chút thay đổi cảm xúc.
Hắn không phải đã bất cẩn, mà là hiện tại hắn quá yếu. Tuy rằng hắn không chịu ảnh hưởng của mê dược, nhưng trải qua một hồi ác chiến, lại buộc phải đứng dậy, hắn chỉ mạnh hơn so người thường một chút.
Hắn đã thấy động tác của Lâm Sơ Cửu, nhưng vì thân thể quá yếu nên không thể ứng đối đúng lúc, mới khiến Lâm Sơ Cửu có cơ hội rẻ mạt này.
Tiêu Thiên Diệu hơi dùng lực một chút, đè mũi kiếm ở trên cổ Lâm Sơ Cửu, rất nhanh liền chảy ra một vệt máu, nàng nhíu mày: "Vương gia, có thể dời thanh kiếm một chút hay không."
Công bằng một chút được không, nàng vẫn chưa hề thương tổn hắn.
"Tay bổn Vương hơi run, cầm kiếm không vững." Tiêu Thiên Diệu rũ mắt xuống, nhìn lướt qua tay nắm đao của Lâm Sơ Cửu.
Lâm Sơ Cửu nắm đao rất chắc, không giống một nữ nhân chút nào.
"Vương gia, vui đùa này không buồn cười chút nào." Lâm Sơ Cửu trợn trắng mắt: "Vương gia hẳn là minh bạch, ta không có ác ý, hãy thả ta......"
"Tiêu Vương gia, ta......" Lâm Sơ Cửu xoay người một cái, đè Tiêu Thiên Diệu ở dưới thân, đùi phải để ở giữa háng của Tiêu Thiên Diệu, học giọng điệu của Tiêu Thiên Diệu, thấp giọng nói: "Ngươi nói là ta nên phế hoàn toàn hai chân của ngươi, hay là nên phế đi chân thứ ba của ngươi?"
"Ngươi sẽ không dám!" Tiêu Thiên Diệu mang vẻ mặt chắc chắn. Tuy rằng bị Lâm Sơ Cửu ám toán, nhưng trên mặt lại không hề có nửa điểm kinh hoảng, giống như người bị Lâm Sơ Cửu uy hiếp không phải là hắn.
Bộ dạng bình tĩnh này thật đúng là khiến người phải nghiến răng nghiến lợi, bởi vì......
Nàng đúng thật là không dám!
Nếu phế Tiêu Thiên Diệu, hoặc là giết Tiêu Thiên Diệu, sau đó nàng phải gì tiếp theo? Nàng phải chạy trốn tới nơi đâu?
Địa phương quỷ quái như Lâm gia, nàng không thể quay về, cho dù có thể quay về, nàng sẽ chỉ tự tới cửa tìm chết. Với bộ dáng "mảnh mai" của nàng, phỏng chừng vừa ra khỏi thành lập tức sẽ bị người theo dõi, đến lúc đó chết như thế nào đều không thể nói trước.
Nghĩ tới nghĩ lui, ở thế giới hoàn toàn xa lạ này, cũng chỉ có Tiêu Vương phủ là tương đối an toàn đối với nàng.
Tưởng tượng như vậy, lửa giận của Lâm Sơ Cửu đã tiêu tan ba phần.
Ài, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Lâm Sơ Cửu không còn sức lực ghé vào trên người Tiêu Thiên Diệu, ủy khuất nói: "Tiêu Vương gia, nếu như ngươi đã biết ta không dám giết ngươi, vậy cũng nên biết ta không hề có ác ý đối với ngươi và toàn bộ Vương phủ, cũng không phải là quân cờ của Thái tử và Lâm tướng."
"Ta biết ngươi bất mãn đối cọc hôn sự này, nhưng cọc hôn sự này cũng không phải do ta cưỡng cầu. Hoàng Thượng chỉ hôn nên ta cũng không có lựa chọn khác. Hiện tại hai người chúng ta đều bị cột vào cùng nhau, cũng coi như chúng ta là người cùng thuyền. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì ta khẳng định cũng sống không được, ta tuyệt đối là người thứ nhất không hy vọng ngươi sẽ xảy ra chuyện gì."
Lâm Sơ Cửu vừa nói, vừa chú ý tới biểu tình của Tiêu Thiên Diệu, nhưng khuôn mặt Tiêu Thiên Diệu luôn luôn không có biểu tình gì, thậm chí bị Lâm Sơ Cửu đè ở dưới thân, cũng không hề có phản ứng, khiến Lâm Sơ Cửu căn bản không thể đoán được Tiêu Thiên Diệu đang nghĩ thế nào......
Nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên Diệu nửa ngày, sắc mặt Tiêu Thiên Diệu vẫn không thay đổi như cũ, trước sau vẫn là khuôn mặt chết người. Lâm Sơ Cửu chỉ có thể căng da đầu và tiếp tục nói: "Tiêu Vương gia, chúng ta đã thành thân, hiện tại ta là thê tử của ngươi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta khẳng định sẽ đứng ở phía bên ngươi, hơn nữa tuyệt đối sẽ không bán đứng ngươi, ngươi có thể cho ta một con đường sống hay không?"
Nói xong lời nói cuối cùng, Lâm Sơ Cửu đều cảm thấy bản thân mình thật sự là quá đáng thương......