Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 19 : Tin tưởng, không còn đường sống

Ngày đăng: 15:48 30/04/20


Edit & Dịch: Emily Ton.



Tuy rằng sau khi trở thành thiên kim Lâm phủ, nàng không cần đối mặt với nghiêm hình khảo vấn. Nhưng, Lâm Sơ Cửu lại phát hiện bản thân mình thời thời khắc khắc đều có nguy hiểm tới tính mạng. Nàng vốn tưởng rằng nhảy ra khỏi Lâm phủ sẽ thực sự an toàn, nhưng kết quả thì sao?



Tiêu Vương phủ càng nguy hiểm hơn so với Lâm phủ!



Vốn tưởng rằng Tiêu Vương gia tàn phế, kỹ năng y thuật của nàng sẽ có chỗ hữu dụng, nhưng thực tế thì sao?



Nàng cư nhiên không biết vì sao xui xẻo phát hiện ra bí mật của Tiêu Thiên Diệu, đây quả thực chính là tìm chết!



Lâm Sơ Cửu khóc không ra nước mắt, nửa ngày không có được câu trả lời của Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu rầu rĩ thúc giục một câu: "Tiêu Vương gia, ngươi có thể trả lời chắc chắn được không?"



Nếu không cho nàng cơ hội để sống, nàng cũng có thể thành cái đệm lưng. Nàng, Lâm Sơ Cửu luôn luôn không thích bị thua, cá trong áo vẫn tốt hơn cá chết.



"Cho ngươi câu trả lời chắc chắn? Ngươi muốn bổn Vương chắc chắn cho ngươi điều gì?" Tiêu Thiên Diệu đây là lần đầu tiên gần gũi với nữ nhân như vậy, phát hiện Lâm Sơ Cửu tựa hồ không giống như những nữ nhân khác, hắn không cảm thấy chán ghét, hắn dường như không bài xích khi gần gũi với Lâm Sơ Cửu.



Hơn nữa, gần gũi đánh giá Lâm Sơ Cửu, Tiêu Thiên Diệu cảm thấy nữ nhân này tựa hồ lớn lên thực sự không tệ, đặc biệt là cặp mắt sáng ngời, rõ ràng trong sáng, nhấp nháy tựa như có thể nói.



Lâm Sơ Cửu, lớn lên không tệ.



Lâm Sơ Cửu hoàn toàn không biết Tiêu Thiên Diệu đang suy nghĩ gì, chỉ trời thề: "Tiêu Vương gia, ngươi có thể cho ta một đường sống hay không? Ta thề với trời, ta tuyệt đối sẽ không bán đứng ngươi."



"Một lời thề mà thôi, ngươi cho rằng bổn Vương sẽ tin?" Tiêu Thiên Diệu thả lỏng thân mình, nằm thẳng ở trên giường, không có một chút nóng nảy.



"Ta nói đều là lời nói thật, ta không thể cũng không dám phản bội ngươi. Ngươi cũng biết cha ta là người nào, hắn tuyệt đối không đáng tin cậy. Ta đắc tội Lâm phu nhân, muội muội tương lai sẽ là thái tử phi kia nhất định sẽ không bỏ qua ta. Ngươi là chỗ dựa lớn nhất của ta, ta so bất luận kẻ nào đều hy vọng Vương gia ngươi càng ngày càng tốt." Lâm Sơ Cửu nói lời nửa thật nửa giả, tuy rằng nàng cần sự giúp đỡ của Tiêu Thiên Diệu, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn không nghĩ sẽ dựa vào Tiêu Thiên Diệu.



"Phải không?" Tiêu Thiên Diệu nhíu lông mày, ngay khi Lâm Sơ Cửu cho rằng Tiêu Thiên Diệu sẽ buông mình ra, nhưng Tiêu Thiên Diệu lại không để tâm nói: "Ngươi không phản bội bổn Vương, bổn Vương không thể giết ngươi sao?"
Tiêu Thiên Diệu xoay người một cái, một lần nữa đè ở trên người Lâm Sơ Cửu, tốc độ cực nhanh khiến Lâm Sơ Cửu căn bản không kịp phản ứng.



Lâm Sơ Cửu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã bị Tiêu Thiên Diệu đè ở dưới thân, Lâm Sơ Cửu không dám tin nói: "Ngươi... sao ngươi có thể không có việc gì?"



Một chiêu kia của nàng đã được một danh thủ quốc gia chỉ dạy, thời khắc mấu chốt tuyệt đối có thể dùng để bảo toàn tính mạng, sao có thể thất thủ?



"Bổn Vương vì sao phải có việc gì?" Chân dài thẳng tắp, vừa lúc ngăn chặn hai chân của Lâm Sơ Cửu, tay trái chế trụ hai tay Lâm Sơ Cửu, tay phải thì lại vuốt ve qua lại trên má Lâm Sơ Cửu, nhưng không hề có một chút ấm áp nào.



Tuy rằng Tiêu Thiên Diệu xuất thân tôn quý, nhưng hắn cũng không phải người sống trong nhung lụa, lòng bàn tay và ngón tay đều có những vết chai thật dày. Bàn tay to thô ráp sờ ở trên mặt, cọ trên gương mặt khiến nàng cảm thấy đau nhức, từng chút từng chút một...... thong thả, nhẹ nhàng vuốt ve, khiến Lâm Sơ Cửu bắt đầu nổi một thân da gà: Vì sao, nàng có một loại cảm giác đang bị một tên sát nhân biến thái cuồng vuốt ve!



"Vương gia, chuyện gì cũng từ từ, ngươi giết ta chỉ khiến bẩn tay ngươi." Hai tay đều bị ngăn chặn, cho dù Lâm Sơ Cửu có bản lĩnh thông thiên cũng không thể thoát ra.



Nàng thừa nhận nàng có chút hối hận, vừa rồi nàng nên giết người rồi chạy trốn!



"Gặp gió thì nên điều khiển bánh lái con thuyền, tiểu nhân cũng biết!" Tiêu Thiên Diệu khinh thường nói.



Lâm Sơ Cửu muốn khóc......



Nàng thật sự không muốn thấy gió để điều khiển bánh lái con thuyền, nhưng nàng càng không muốn chết.



"Ta không thể không chết hay sao?" Lâm Sơ Cửu bất đắc dĩ hỏi, mí mắt gục xuống, một bộ dạng nhận mệnh đáng thương, nhưng trên thực tế, nàng đang tìm tìm phương pháp thoát thân.



Lâm Sơ Cửu nàng không bao giờ nhận mệnh, trừ phi thật sự không còn hơi thở, bằng không chưa đến một khắc cuối cùng, nàng đều sẽ không từ bỏ.



"Ân......" Tiêu Thiên Diệu nhẹ nhàng đáp một tiếng, tay phải di chuyển đến cổ Lâm Sơ Cửu, nhưng vẫn chậm chạp không động thủ, cả người giống như khựng lại......