Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 8 : Đói chết, đây là muốn hại chết người

Ngày đăng: 15:48 30/04/20


Thái tử cùng Lâm Uyển Đình đi rồi, cửa phòng Lâm Sơ Cửu một lần nữa bị đóng lại, lại còn bị khoá từ bên ngoài, phòng ngừa Lâm Sơ Cửu đi ra ngoài.



Lâm Sơ Cửu lúc này căn bản không thèm để ý có thể đi ra ngoài hay không, rốt cuộc nàng vừa đến một cái nơi xa lạ, trên người còn có thương tích, trước lúc chưa rõ ràng mọi chuyện, nàng căn bản sẽ không chạy lung tung, để tránh phát sinh ngoài ý muốn.



Nhưng nếu đem nhốt nàng trong phòng, vì cái gì mà đến ăn, uống cũng không đưa tới cho nàng?



Nước sạch, khối băng cùng dược tiêu sưng thế nhưng được đưa vào, có điều mấy thứ này không thể ăn nha, nàng đối với vài vật này, không thể no bụng!



Lâm Sơ Cửu rất buồn bực, mặc kệ nàng cùng người bên ngoài nói như thế nào, người trông coi nàng cũng không hề hé răng, cũng không đưa cho nàng cái gì để ăn, hoàn toàn xem nàng như không tồn tại.



Nhóm người này là muốn để nàng đói đến không còn sức mà chết hay sao? Nhưng nàng hiện tại một chút cũng không muốn chết, có thể không cần ngược đãi "phạm nhân" như vậy hay không?



Sau khi nói vài lần không có kết quả, Lâm Sơ Cửu quyết định từ bỏ: "Các ngươi thật tàn nhẫn!"



Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!



Sau khi Lâm Sơ Cửu cắn răng xử lý tốt phần mặt bên trái bị thương của chính mình, quyết định bò vào trong chăn làm ổ, nếu đám người kia không cho nàng ăn, nàng đành phải ngủ thật tốt, ngủ no rồi mới có sức lực để chiến đấu, không phải sao?



Có lẽ nàng thật sự là rất mệt, thể xác và tinh thần đều mệt, người ngã vào trên giường không bao lâu liền ngủ, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại.



Sờ sờ mặt bên trái, phát hiện hiệu quả của băng phu cùng dược tiêu sưng không tồi, ít nhất mặt trái của hàng không còn đau nữa, chỉ là bụng lại trống không kêu lên thầm thì......



"Thật là đói nha!"



Lâm Sơ Cửu cũng không biết nguyên chủ đã bao lâu rồi không có ăn cái gì, dù sao từ sau khi nàng tiếp nhận thân thể này đến giờ đều đã qua mười mấy giờ, ngoại trừ nước thì thứ gì cũng chưa có ăn, nàng đã đói đến nỗi có chút cảm giác hoa mắt.



"Thật sự không cho ta ăn sao? Đây là muốn đói chết ta sao? Ta không phải đã đồng ý gả hay sao?" Lâm Sơ Cửu không còn sức lực hô to một tiếng, ngã vào đầu giường, tiếp tục sửa sang lại ký ức của nguyên chủ......



Bởi vì Thái tử cùng bạch liên hoa muội muội nháo một hồi, nàng lại nghĩ tới một hồi, ít nhất biết người mà nàng sắp phải gả là ai......



Tứ vương thúc trong miệng Thái tử, là đệ đệ của đương kim thánh thượng, được tiên hoàng thân phong Tiêu Vương. Ba tháng trước, hắn vẫn rất tuấn dật vô song, phong tư hơn người, là chiến thần Vương gia uy danh hiển hách bách chiến bách thắng của Đông Văn, càng là người thứ nhất sắp đánh sâu vào Võ Thần cao thủ của hoàng thất Đông Văn.
Một cái tát kia bị đánh quá nặng, cho dù có hệ thống Y Sinh cung cấp dược, thời gian ba ngày cũng chỉ có thể tiêu sưng, làm nhạt vết bầm, muốn một chút cũng nhìn không ra, đó là không có khả năng.



Ba ngày này, hạ nhân Lâm phủ cũng không hoàn toàn mặc kệ Lâm Sơ Cửu, ít nhất mỗi ngày sẽ đưa đến cho Lâm Sơ Cửu, một chén gọi là cháo loãng không thể loãng hơn, để Lâm Sơ Cửu không đói chết, nhưng cũng tuyệt đối không có sức lực xuống giường.



May mà Lâm Sơ Cửu còn có thể cung cấp dịch dinh dưỡng cho chính mình, bằng không mạng nhỏ này của nàng, thật đúng là sẽ bị mẹ kế mặt ngoài hiền lương, kỳ thật rất ác độc kia làm cho lăn lộn.



Nhưng tuy là như thế, Lâm Sơ Cửu cũng đói đến khó chịu nha!



Dạ dày truyền đến đau đớn run rẩy, không phải truyền dịch là có thể giải quyết. Lâm Sơ Cửu thề nàng chưa từng đói đến tàn nhẫn như vậy, ngay cả năm đó ở cô nhi viện cũng không có thảm như vậy.



Ở cô nhi viện nàng chỉ là ăn không tốt lắm, nhưng ăn no vẫn là không có vấn đề.



Nếu như chỉ đói ba ngày, Lâm Sơ Cửu còn có thể lý giải tra cha và mẹ kế, là vì phòng ngừa nàng chạy trốn hoặc là tìm chết, cố ý bỏ đói nàng. Nhưng để nàng bụng đói ba ngày, sau đó dâng lên một bàn huân yến đầy dầu mỡ cho nàng, hương thơm ngào ngạt là có ý tứ gì?



"Đại tiểu thư, đây là phu nhân cố ý chuẩn bị cho ngươi, sợ ngươi đói quá mức, đối với thân thể không tốt." Bà tử đưa đồ ăn, cười nịnh nọt một cái, hoàn toàn nhìn không ra chút ác ý nào.



Nếu như là nguyên chủ nha đầu ngốc kia, khẳng định đã bị lừa, nói không chừng còn vừa ăn vừa nói, mẹ kế ác độc kia là người tốt. Nhưng Lâm Sơ Cửu lại biết, cho người đang đói tàn nhẫn ăn toàn là huân yến, đây tuyệt đối là muốn mạng của nàng, càng không cần tính đến bản thân nàng không khác gì đã bị độc mãn tính hủy đi.



Thật đúng là mẹ kế và muội muội tốt, dùng hết tâm cơ đem nàng gả cho một nam nam nhân tê liệt trên giường không tính, còn muốn trong ngày thành hôn của nàng khiến nàng xấu mặt mới thỏa mãn hay sao?



Quả nhiên, hai mẹ con đủ âm hiểm.



Mùi thịt ở trong phòng tràn ngập, kích thích làm nước miếng Lâm Sơ Cửu chảy ròng, chính là, không thể ăn, tuyệt đối không thể ăn!



Nàng chỉ cần ăn một lần, bảo đảm dạ dày đêm nay liền sẽ bãi công, nói không chừng ngày mai đang trong hôn lễ, nàng sẽ bị tiêu chảy, kéo theo mùi hôi huân thiên......



Đến lúc đó, tuy rằng làm người Lâm phủ bối rối, nhưng người thảm nhất chỉ có nàng!



Mẹ kế rất tốt nha!