Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 9 : Đại náo, trúng độc dược mãn tính

Ngày đăng: 15:48 30/04/20


Lâm Sơ Cửu nằm ở trên giường, cố nén xuống dục vọng ăn cơm, ngẩng đầu nhìn lão bà tử và tiểu nha hoàng đang đứng cạnh bàn, không ngoài ý muốn, nhìn thấy trong mắt các nàng là ý cười trào phúng cùng đắc ý.



Lâm Sơ Cửu yên lặng trợn trắng mắt, nuốt nuốt nước miếng, suy yếu nói: "Các ngươi lui ra đi, ta sẽ tự mình ăn."



Mẹ kiếp, thật sự muốn đem một bàn đồ ăn này, hất văng toàn bộ ra ngoài, không có mùi hương thì nàng sẽ không bị kích thích đi?



Nhưng hạ nhân lại vẫn không nhúc nhích, trầm mặt nói: "Đại tiểu thư, phu nhân muốn nô tỳ hầu hạ ngươi, đại tiểu thư ngươi thân thể yếu đuối, nô tỳ hầu hạ ngươi rời giường."



Ý tứ trong lời này, chính là nói mẹ kế tốt kia của nàng, muốn người nhìn chằm chằm đến khi nàng ăn xong?



Nữ nhân ngoan độc mà lại cẩn thận, quả nhiên một hai đều phải đẩy nàng vào chỗ chết.



Lâm Sơ Cửu tuyệt đối bội phục nữ nhân này, nhưng?



Cho rằng nàng cùng nguyên chủ giống nhau, sẽ chấp nhận người an bài, tùy tiện để người nói vài câu, liền ngây ngốc xem đối phương như là thân nhân, để đối phương nhào nặn sao?



"Cút đi!" Lâm Sơ Cửu là đói quá mức, nhưng sức lực ném đồ vật vẫn có, Lâm Sơ Cửu từ trên giường với lấy gối sứ, hướng lão bà tử kia ném tới.



"Bang," Lâm Sơ Cửu ném rất chính xác, gối sứ trúng ngay giữa ót của đối phương, máu tươi hồng trào ra bên ngoài, hình ảnh máu me đầy bạo lực.



"A," lão bà tử hét lên một tiếng, bùm một tiếng té ngã trên mặt đất, hai tiểu nha hoàn phía sau nàng thấy thế, sắc mặt trắng nhợt, nhưng không dám tiến lên.



"Đừng để ta nói lại lần thứ hai, kéo lão già trên mặt đất kia cút hết ra ngoài cho ta!"



Lâm Sơ Cửu tuy rằng không có đồ vật trên tay, nhưng ba ngày nay không ăn cơm, sắc mặt trắng bệch rất khó coi, làm ra bộ dạng hung hăng vẫn rất dọa người, hai nha hoàn chân mềm nhũn, nửa đỡ nửa kéo đem lão bà tử mang theo đi ra ngoài, để lại Lâm Sơ Cửu, còn có một bàn đồ ăn thơm ngào ngạt.



Đồ ăn trên bàn tản ra mùi hương mê người, người bình thường khẳng định khống chế không được đã nhào lên đi, đáng tiếc Lâm Sơ Cửu không phải là người bình thường.




Lâm phu nhân chuyển ánh mắt, nhìn đến đồ ăn trên đất, khẽ thở dài nói: "Sơ Cửu, ngươi ném đồ ăn, có phải do đồ ăn không hợp khẩu vị ngươi hay không? Tất cả đều là đồ ăn ngươi yêu thích nhất, mẫu thân vốn định, để ngươi ở nhà mẹ đẻ ăn một bữa cơm cuối cùng cho vừa lòng, không nghĩ tới hạ nhân cư nhiên lại làm không tốt?"



Lâm phu nhân một mở miệng, liền đem trách nhiệm đẩy hết trên người hạ nhân, nháy mắt phủi bỏ sạch sẽ.



"Sơ Cửu, hài tử tốt,... Ngươi muốn ăn cái gì hãy nói với mẫu thân, mẫu thân này lập tức sai người chuẩn bị." Mặc kệ Lâm Sơ Cửu lãnh đạm như thế nào, Lâm phu nhân đều duy trì tươi cười khéo léo.



Lâm Sơ Cửu biết, im lặng đối với vị phu nhân này là vô dụng.



"Phu nhân......" Lâm Sơ Cửu mở miệng, nhưng nàng một khi mở miệng, Lâm phu nhân lại hoảng sợ, thậm chí cướp lời mà nói: "Sơ Cửu, ngươi làm sao vậy? Có phải mẫu thân có chỗ nào làm không tốt hay không, làm ngươi không vui?"



Nguyên chủ cùng mẹ kế thực sự rất thân, nguyên chủ đều luôn gọi là nương, giống như mẹ ruột?



Nguyên chủ ở trong bọc đường của mẹ kế, đã sớm đã quên mất chính mình còn có mẹ ruột. Đáng tiếc Lâm Sơ Cửu không phải nguyên chủ, kiếp trước nàng đã sống hơn 20 năm, cũng chưa từng gọi ai là mẹ ruột, Lâm phu nhân muốn làm nương nàng? Kiếp sau đều không có khả năng.



Lâm Sơ Cửu kéo môi, lạnh lùng nói: "Phu nhân làm được rất tốt, thật sự là quá tốt."



Trái tim Lâm phu nhân lộp bộp như ngừng lại, khuôn mặt luôn bảo dưỡng rất tốt, hơi có phần cứng đờ, mất tự nhiên nói: "Sơ Cửu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi vì sao lại nói chuyện cùng mẫu thân như vậy?"



Chẳng lẽ đồ ngốc này, thật sự phát hiện bị nàng hạ dược?



Lâm phu nhân âm thầm xiết chặt khăn trong tay, trong lòng hiện lên một mạt bất an, nhưng rất nhanh liền trấn định lại: chỉ dựa vào đồ ngu xuẩn này, sao có thể phát hiện được việc mình làm, Lâm Sơ Cửu nhất định là đang tự lừa mình dối người.



Nghĩ như vậy, Lâm phu nhân lại an tâm, bất quá ánh mắt nhìn Lâm Sơ Cửu, mang theo một tia khinh miệt. Không phải là nàng khinh thường Lâm Sơ Cửu, thật sự là Lâm Sơ Cửu cùng tỷ tỷ ngu xuẩn kia của nàng rất giống nhau, dễ dàng tin người giống nhau.



Năm đó, nàng chỉ là một tiểu cô nương, cũng có thể thần không biết, quỷ không hay giết chết đích tỷ, hiện tại giết chết Lâm Sơ Cửu một cái tiểu nữ hài như vậy, còn không phải dễ như bóp chết một con con kiến hay sao.