Y Sinh Thế Gia

Chương 10 :

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


Vào năm sáu tuổi ấy, Thiệu Vinh rốt cuộc trở thành con cháu của Thiệu gia, tên của bé cũng chính thức được viết vào trong sổ hộ khẩu của Thiệu gia.



Đối với gia đình bác sĩ nhà họ Thiệu này, Thiệu Vinh cảm thấy tương đối xa lạ. Tất cả mọi thứ ở nơi này đều làm cho bé rất bất an; tấm thảm hoa lệ trải trên đất, gia cụ trong phòng đều làm bằng gỗ, trên sô pha ngay cả cái đệm cũng không có, nhìn qua vừa cứng lại vừa lạnh, ngồi lâu nhất định sẽ rất đau mông. Giá sách khoa trương chiếm cả vách tường, trên đó bày toàn những quyển sách dày như cục gạch mà một chữ Thiệu Vinh cũng đọc không được.



Nơi này hoàn toàn khác với biệt thự nhỏ mà bé và mẹ ở nhiều năm, ở đây không có chút cảm giác ấm áp nào, bé không thể giống như trước tùy tiện ngồi trên thảm lăn qua lăn lại. Phòng ở của Thiệu gia thật chỉnh tề, thật sạch sẽ, Thiệu Vinh thậm chí lo lắng mình có làm rớt một hạt bụi hay đạp xuống một dấu chân khó coi hay không.



Bởi vì sợ hoàn cảnh lạ lẫm, Thiệu Vinh đành phải núp sau lưng Thiệu Trường Canh, nắm chặt tay hắn, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn những người xa lạ trước mặt, khẩn trương hỏi: “Baba. . . . . . Bọn họ là ai?”



Thiệu Trường Canh thật kiên nhẫn giới thiệu, “Đây là ông nội con.”



“Ông nội?” Chưa từng thấy qua bao giờ a, bộ dáng thoạt nhìn thật nghiêm túc.



“Ngoan, hỏi thăm ông nội đi.”



“Dạ,” Thiệu Vinh gật gật đầu, từ sau lưng Thiệu Trường Canh lộ ra cái đầu, “Ông nội hảo.”



Thiệu Trường Canh sờ sờ đầu bé, tiếp tục kiên nhẫn giới thiệu, “Đây là bà nội, bác trai, bác gái, vị này là cô, còn đây là anh họ Thiệu Thần của con.”



Thiệu Vinh chào hỏi từng người, cuối cùng dừng ở trước mặt Thiệu Thần.



Bé hiển nhiên đối với Thiệu Thần cảm thấy hứng thú nhất, bởi vì nhóc kia cũng là trẻ con giống bé, cao hơn bé nửa cái đầu, có điều đang làm mặt lạnh hung dữ trừng bé.



Thiệu Vinh tò mò ngẩng đầu nhìn Thiệu Thần, “Anh Thiệu Thần hảo.”



“Không hảo,” Thiệu Thần nói.



“Sao lại không hảo?”



“Ta không muốn nhìn thấy mi! Bọn họ vừa nghe mi sắp tới đều chuẩn bị quà cho mi! Ta chỉ muốn người máy mà baba cũng không mua cho ta, lại mua cho mi!”



Thiệu Vinh ngẩn người, nghiêng đầu suy nghĩ, rồi quay đầu kéo tay áo Thiệu Trường Canh, “Baba, con không cần đâu, cho anh đi,” Tiếp theo lại đi đến trước mặt Thiệu Thần, “Anh đừng ghét em.”



Thiệu Thần Thần trừng mắt: “Càng ghét!”



“Tại sao lại ghét?”



Thiệu Thần bĩu môi, không nói lời nào.



Thiệu Vinh tiếp tục hỏi, “Anh họ, tại sao lại ghét?”



“Mi thật phiền a!” Thiệu Thần hừ một tiếng, nghiêng đầu đi không thèm để ý.



Thiệu Vinh có chút ủy khuất, trở lại bên người baba giật nhẹ tay áo của hắn, “Baba, sao anh lại ghét con?”
“…..” Thiệu Vinh cắn môi không nói lời nào.



Thiệu Thần tiếp tục thừa thắng xông lên, vẻ mặt kiêu ngạo, “Từ lúc ba tuổi ta đã bắt đầu ngủ một mình, lúc sáu tuổi đã có thể tự mình làm cơm ăn, ai như mi, cái gì cũng không biết, nói ra nhất định sẽ bị người ta cười!” Giáo huấn em họ xong, cảm thấy thỏa mãn tự hào mình là anh lớn, Thiệu Thần đi vòng qua bé, tiêu sái phất tay, “Bái bai đồ con nít.”



Thiệu Vinh cúi đầu, tay nắm thật chặt.



Thiệu Trường Canh từ phòng ngủ đi ra, chỉ thấy viền mắt Thiệu Vinh hồng hồng, nhịn không được hỏi: “Sao vậy, ai khi dễ con?”



Thiệu Vinh cúi đầu, “…… Không có.”



Thiệu Trường Canh vươn ngón cái nâng cằm bé lên, “Ngoan, nói cho ba biết, ai khi dễ con?”



Thiệu Vinh nước mắt lưng tròng nói: “Anh Thiệu Thần, anh mắng con là đồ con nít không chịu lớn, còn nói con không thể ngủ cùng baba, sẽ bị người ta cười.”



“À,” Thiệu Trường Canh nhịn cười, “Đừng buồn, anh Thiệu Thần của con luôn xấu miệng như vậy, đừng cùng nhóc con xấu ấy so đo.”



“Nhưng anh ấy nói lúc ba tuổi đã có thể ngủ một mình, sáu tuổi còn có thể nấu cơm.”



“Nó nổ đấy, nó năm tuổi vẫn còn đái dầm mà.”



Thiệu Vinh kinh ngạc: “Thật sao?”



“Không lừa con.”



Lúc này Thiệu Vinh mới vui vẻ hẳn, “Con chưa bao giờ đái dầm.”



“Ừ, vậy nên con ngoan hơn anh.”



Tâm tình Thiệu Vinh thật sự tốt nhiều lắm.



Đây chỉ là một việc nhỏ xảy ra vào buổi sáng, lại làm cho Thiệu Trường Canh bắt đầu lo lắng chuyện dọn ra ở riêng.



Hắn từng nghĩ, Thiệu Vinh nhỏ như vậy đã mất mẹ, nếu để bé sống trong đại gia đình náo nhiệt sẽ có thể giúp bé cảm nhận được gia đình ấm áp. Nhưng hôm nay xem ra, cuộc sống trong đại gia đình có rất nhiều chỗ không tiện.



Cách giáo dục trẻ con của Thiệu Trường Canh và Thiệu An Quốc hoàn toàn bất đồng, hắn không hy vọng lúc mình giáo dục Thiệu Vinh lại có người khác ở bên khua tay múa chân. Hắn cho rằng trẻ con nên bảo trì thiên tính, trưởng thành tự nhiên, làm chuyện mình thích chứ không phải chuyện người ta thích.



Giống như hiện tại, Thiệu Vinh muốn ngủ với hắn, hai người cùng nhau ngủ ngon, nhưng người Thiệu gia nhất định cho rằng: “Trẻ con sáu tuổi nên ngủ phòng riêng, hơn nữa phải tự học cách làm cơm ăn; bảy tuổi nên đi học, hơn nữa phải học được thành tích tốt. Cha mẹ không nên quá cưng chiều con, nếu không sẽ làm cho bọn nhóc hư.”



Quan niệm của bọn họ, có quá nhiều “nên” và “không nên”.



Nhưng Thiệu Trường Canh chỉ hi vọng, Thiệu Vinh có thể tự do, vui vẻ trưởng thành.