Y Sinh Thế Gia

Chương 9 :

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


Vào 5 giờ chiều, Thiệu Trường Canh trực tiếp đi trung tâm giám định pháp y tìm Tô Thế Văn. Lúc tới lầu 11 thì bị thanh chắn điện tử chặn ngoài cửa, Thiệu Trường Canh đành phải gọi điện thoại cho Tô Thế Văn, đầu dây bên kia vang lên vài tiếng tút liền có người tiếp, một thanh âm nữ thanh thúy truyền đến, “Xin chào, tôi là đồng nghiệp của bác sĩ Tô, anh tìm anh ấy có chuyện gì không?”



Thiệu Trường Canh nói: “Tôi là bạn cậu ấy, bây giờ cậu ấy có thời gian không?”



“Bác sĩ Tô đang ở trong phòng giải phẫu, xin anh trước tiên chờ ở văn phòng, phòng làm việc của bác sĩ ở lầu 11 phòng số 7 phía đông.”



“Được.”



Thiệu Trường Canh xoay người đi đến phòng làm việc của Tô Thế Văn, trong văn phòng chỉ trang trí một màu trắng, một hạt bụi cũng không có; nếu có người lưu lại một cọng tóc, rất có thể sẽ trở thành vật chứng suy luận của hắn, những người thích sạch sẽ quả nhiên thật đáng sợ.



Trong phòng có một cô gái đang cúi đầu sắp xếp lại tư liệu, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, giật mình, đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị: “Là anh à? Trở về lúc nào thế?”



Thiệu Trường Canh sửng sốt một chút, nhận ra đối phương rồi mới bình tĩnh nói: “Đã lâu không gặp, Lâm Đồng.”



Hắn đối với bất kì ai cũng luôn rất lễ phép, chẳng sợ đối phương đang vung rìu băm thịt heo, nhưng Lâm Đồng người phụ nữ này so với băm thịt heo còn đáng sợ hơn. Phụ nữ học pháp y, có thể vừa nhìn thi thể tử vong thê thảm huyết nhục mơ hồ vừa mặt không đổi sắc ăn cơm.



Đại học năm nhất, trong một buổi vũ hội hóa trang nào đó, Lâm Đồng đối Thiệu Trường Canh đã nhất kiến chung tình, từ đó về sau bắt đầu truy cùng đuổi tận. Thiệu Trường Canh vẫn bất vi sở động, hắn cự tuyệt Lâm Đồng với lí do: “Tôi là bác sĩ, cô là pháp y, hai người chúng ta ở cùng một chỗ không có tương lai.”



Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục



Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu



Lâm Đồng nói: “Không thể nào, đều là bác sĩ mới càng có nhiều tiếng nói chung.”



Thiệu Trường Canh nói: “Tôi không hy vọng lúc nào cũng phải đàm luận ca bệnh.”



Lâm Đồng nói: “Không thành vấn đề, em trên thông thiên văn dưới rành địa lý anh muốn thảo luận triết học cũng còn được.”



Thiệu Trường Canh nói: “Vấn đề mấu chốt nhất là chúng ta không hợp nhau.”



Lâm Đồng nói: “Chuyện nhỏ, cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng.”



Thiệu Trường Canh nói: “Ý của tôi là, tính hướng không hợp.”



Lâm Đồng há to miệng: “A?”



Thiệu Trường Canh ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt tươi cười nói: “Thật xin lỗi, tôi chỉ thích đàn ông,” dứt lời liền xoay người rời đi, lưu lại một bóng lưng tiêu sái.



Về sau, tin tức Thiệu Trường Canh mang An Phỉ ra nước ngoài học gây chấn động một thời, lúc đó Lâm Đồng mới biết được mình bị lừa. Cô nhất thời cảm thấy chỉ số thông minh của mình đã bị vũ nhục nghiêm trọng, bởi vậy liền gửi mail cho Thiệu Trường Canh mắng hắn đê tiện, nhìn ba cái dấu chấm than bày tỏ cảm xúc kịch liệt của cô nàng, Thiệu Trường Canh thậm chí lo lắng nha đầu kia nhất thời xúc động sẽ bay sang Anh băm hắn thành thịt vụn.




***



Tối hôm đó, Thiệu Trường Canh mang theo giấy chứng nhận xét nghiệm cùng luật sư lái xe đến An gia.



Đây là lần thứ hai hắn vào An gia kể từ lần đầu cùng An Phỉ kết hôn.



Năm đó kết hôn hắn từng tới một lần, lúc ấy An Lạc đứng sau An Dương ngoan ngoãn gọi hắn ‘anh rể’, nhưng vừa xoay người lại liền nở một nụ cười vô cùng quỷ dị; em rể thần kinh như vậy làm cho Thiệu Trường Canh rất phản cảm, từ đó cố gắng bớt qua lại, thỉnh thoảng trong điện thoại nghe cậu ta gọi anh rể cũng chỉ nhẫn nại đáp vài câu.



Hôm nay lại đến An gia, lúc nhìn thấy An Lạc, Thiệu Trường Canh có chút giật mình.



Thiếu niên kia đã thay đổi nhiều lắm, trước kia luôn núp phía sau anh trai không có tiếng tăm gì, nay đã thành công ngồi lên ngai vàng của An gia trở thành người nắm quyền, nói chuyện cũng không cúi thấp đầu giống như xưa. Cậu ta lúc này, càng giống con báo cao ngạo giành được thắng lợi.



An Lạc đang ngồi trên sô pha nhàn nhã bắt chéo hai chân, nheo mắt lại mỉm cười: “Thiệu tiên sinh đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh của An gia chúng tôi.”



Thiệu Trường Canh không thích giọng điệu nói chuyện của An Lạc, nhíu nhíu mày, “An Lạc, người khôn không nói lời dư thừa”, đi tới trước vài bước đứng trước mặt cậu ta, thả xuống một phần văn kiện, “Vị bên cạnh tôi là Trương luật sư, trong tay ông ấy có di chúc mà An Phỉ để lại”, tiếp theo từ trong bao lấy ra báo cáo xét nghiệm quan hệ, “Đây là báo cáo xét nghiệm quan hệ huyết thống của tôi và Thiệu Vinh.”



Mắt lướt thật nhanh qua hai phần văn kiện, An Lạc ngẩng đầu nhìn Thiệu Trường Canh, “Vậy nên?”



“Mục đích hôm nay tôi đến là muốn nói cho cậu biết, Thiệu Vinh là con trai tôi, từ nay về sau bé sẽ sống cùng tôi. Cậu làm cậu bé, chỉ có quyền được thăm, không có quyền can thiệp,” Thiệu Trường Canh dừng lại một chút, “Hiểu được ý của tôi không?”



Ánh mắt An Lạc thâm trầm, im lặng một lúc lâu mới khẽ cười nói: “Tôi còn muốn mời luật sư hôm khác gọi anh lên tòa án, không nghĩ tới anh đã đoạt người trước, điều này làm tôi rất là sợ hãi.”



Thiệu Trường Canh mỉm cười: “Cậu không cần sợ hãi, Thiệu Vinh từ nay về sau sẽ không có chút liên quan gì đến kinh tế của An gia. Về phần di sản mẹ bé để lại, tôi sẽ tạm thời niêm phong chờ lúc bé mười sáu tuổi sẽ chuyển giao. Phương thức xử lý như vậy cậu có hài lòng không?”



An Lạc lắc đầu, “Anh lo lắng chu đáo như vậy, tôi còn có thể có ý kiến gì”, dừng một chút, vẻ mặt thành khẩn nói, “Thật ra, nếu không phải chị gái bảo tôi chiếu cố cháu, tôi cũng không muốn mang trẻ con bên người, cả ngày khóc rống náo loạn rất đau đầu. Anh có thể chiếu cố cháu thật sự là chuyện tốt, tôi nghĩ chị gái trên trời có linh thiêng sẽ rất cảm kích anh.”



Thiệu Trường Canh gật gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc bé thật tốt.”



Nói xong hắn liền xoay người đi ra ngoài, lại nghe sau lưng truyền đến tiếng cười của An Lạc: “Anh thật sự tin tưởng báo cáo xét nghiệm này? Đầu năm nay nhiều thứ có thể làm giả được đấy.”



Thiệu Trường Canh quay đầu lại.



An Lạc nhún nhún vai, “Ý tôi là, vạn nhất Thiệu Vinh không phải con ruột của anh, anh chiếu cố cháu không phải rất mệt sao?”



“Cho dù không phải thì thế nào?” Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Tôi nói phải, là phải.”



Những lời này làm cho An Lạc nhất thời không phản bác được, đành phải im lặng nhìn bóng lưng cao ngất của người đàn ông kia dần dần biến mất trong bóng đêm dày đặc.