Y Sinh Thế Gia

Chương 8 :

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


Lần đầu tiên, Thiệu Trường Canh cảm nhận được cái gì gọi là “lo lắng”.



Đứa bé Thiệu Vinh kia tuy rằng không phải con ruột của hắn, nhưng ở chung bấy lâu cũng có cảm tình, nhất là Thiệu Vinh còn đáng yêu như vậy, lại đặc biệt thích hắn, cả ngày nhớ thương hắn baba này, thường xuyên gọi điện thoại đến hỏi thăm baba gần đây có bận việc gì không, khi nào thì trở về.



—— Quan tâm nhiều như vậy, ngay cả người thân của hắn còn chưa có qua.



Mấy năm nay vẫn độc lai độc vãng chuyên chú cho sự nghiệp, mỗi ngày đi sớm về trễ ngâm mình trong bệnh viện, cuộc sống của Thiệu Trường Canh chỉ xoay quanh bệnh nhân, thuốc, giải phẫu, thuật ngữ y học; mỗi ngày hắn tự hỏi nhiều nhất cũng là các loại ca bệnh và phương pháp điều trị.



Cuộc sống phong phú nhưng cô độc như vậy sớm đã thành thói quen, đột nhiên có người quan tâm ngược lại làm cho hắn cảm thấy rất mới mẻ.



Cái loại cảm giác được người nhớ nhung cũng không tệ.



Mỗi lần nghe được thanh âm tinh nghịch của bé con trong điện thoại, Thiệu Trường Canh đều cảm thấy trong lòng thật ấm áp; nhất là sau một ngày bận rộn trở về nhà cùng Tiểu Thiệu Vinh tán gẫu mấy câu, chọc ghẹo bé, nghe bé ở đầu bên kia điện thoại cao hứng cười ra tiếng, Thiệu Trường Canh liền cảm thấy tâm tình của mình trở nên vô cùng vui vẻ. Cái loại vui vẻ này, so với khi chữa trị thành công bệnh nhân còn tuyệt hơn nhiều.



Thiệu Trường Canh thỉnh thoảng cũng nghĩ, nếu Thiệu Vinh là con trai ruột của mình, hắn nhất định sẽ rất vui lòng làm một người cha tốt. Đáng tiếc trong cơ thể Thiệu Vinh lại không có chảy dòng máu của hắn, hiện tại thân mật cỡ nào so ra vẫn kém cha con ruột máu mủ.



Thế nên hắn vẫn ôm ý nghĩ “dù sao cũng không có tổn thất, vậy tạm thời cứ làm baba của bé đi”, dù gì mẹ ruột An Phỉ của bé vẫn còn, nói không chừng ngày nào đó cô sẽ tìm được ba dượng cho Thiệu Vinh, thậm chí sau này có khi ba ruột của Thiệu Vinh xuất hiện, đến lúc đó vị “baba giả” là hắn sẽ mỉm cười rút lui.



Nhưng mà bây giờ. . . . . . An Phỉ qua đời.



Như vậy, ba ruột của Thiệu Vinh mãi mãi vẫn là bí ẩn.



Chỉ cần hắn không nói, Thiệu Vinh sẽ không biết.



Chỉ cần hắn không nói, Thiệu Vinh sẽ tiếp tục ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, vẻ mặt sùng bái gọi hắn baba.



Có Thiệu Vinh ở bên cạnh, sau này về nước cha mẹ cũng sẽ không vội vã buộc hắn tìm phụ nữ kết hôn, càng không buộc hắn sinh con.



—— Đây thật sự là chuyện vẹn cả đôi đường.



Thiệu Trường Canh khẽ cười cười, cảm thấy mình đã làm ra một quyết định vô cùng đúng đắn, quyết định này so với việc sửa chữa nhóm máu O của Thiệu Vinh còn quan trọng hơn rất nhiều.



Tin nhắn của Tô Thế Văn đúng 8 giờ gửi tới, giờ giấc cực kì chính xác một phút cũng không kém, làm pháp y nhiều năm nên làm chuyện gì hắn cũng đều cẩn thận tỉ mỉ, nói tốt một chút là nghiêm túc cẩn thận, nói khó nghe chút là bệnh thần kinh.



Tin nhắn chỉ có một hàng chữ: “Nghe điện thoại được không?”



Vì không muốn quấy rầy người khác, trước khi gọi điện thoại hắn đều gửi một tin nhắn hỏi “nghe điện thoại được không” , bị Thiệu Trường Canh gọi là “diễn trò”.



Thiệu Trường Canh nhìn xong màn “diễn trò” của hắn, thuận tay ấn gọi lại hỏi: “Thế Văn, có chuyện gì?”



Thanh âm lạnh như băng của Tô Thế Văn xuyên qua điện thoại truyền đến: “Con của cậu ở bệnh viện, nghe nói bệnh tình thật nghiêm trọng, bị nhiễm trùng phổi, ho đến tê tâm liệt phế.”


“Baba. . . . . .”



“Nghe lời.”



“Dạ”, Thiệu Vinh gật gật đầu, buông tay hắn ra.



Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng cười, sờ sờ đầu Thiệu Vinh nói: “Tiểu Vinh ngoan.”



***



Thiệu Trường Canh thật sự có việc phải làm, hắn cần phải xử lý hậu sự của An Phỉ.



Theo hiểu biết hắn với An Phỉ, người phụ nữ thông minh như vậy không có khả năng đột nhiên chết còn bỏ lại một mình Thiệu Vinh thế này, cô lúc nào bình tĩnh cơ trí, lúc phát hiện khối u di căn có lẽ đã tìm xong đường lui cho Thiệu Vinh.



Thế nhưng, Thiệu Vinh hiện tại bệnh nặng nằm trong bệnh viện, “đường lui” kia sao vẫn chưa xuất hiện?



Thiệu Trường Canh đang muốn quay về biệt thự ở vùng ngoại thành của An Phỉ xem xét, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, bên tai truyền tới một thanh âm trầm thấp lạnh lẽo —— giống như có rắn độc bò trong tai —— An Phỉ trước kia thường hình dung như vậy.



“Anh rể, à không, hẳn nên gọi anh là. . . . . . Thiệu tiên sinh chứ nhỉ, đã lâu không gặp, anh khỏe không?”



Thiệu Trường Canh nhíu nhíu mày, vẫn duy trì phong độ nói: “An Lạc, tìm tôi có việc gì?”



“Là thế này, thời gian trước tôi đi Châu Âu bàn chuyện làm ăn, hôm qua vừa trở về mới biết tin chị tôi đã qua đời, nghe nói khối u di căn đến não đột nhiên vỡ rồi gây xuất huyết bên trong, thật khiến cho người ta bất ngờ. . . . . .”



Thiệu Trường Canh cắt ngang lời hắn, “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”



“Chị tôi lúc còn sống từng nói qua với tôi, nếu chị ấy đi rồi, Tiểu Vinh sẽ do tôi chăm sóc. Dù sao Tiểu Vinh cũng là con cháu của An gia, lấy điều kiện An gia của chúng tôi, cháu chắc chắn sẽ không chịu khổ, cho nên tôi muốn mau chóng đem cháu đón về chiếu cố thật tốt.”



Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Tôi là ba của Thiệu Vinh. Chuyện chăm sóc bé, hình như còn chưa tới phiên cậu đi?”



An Lạc ra vẻ kinh ngạc, “Tôi tưởng rằng anh không cần cháu chứ.”



Thiệu Trường Canh cười nói: “Sao lại có chuyện đó, Thiệu Vinh chính là con trai độc nhất của tôi, nếu đổi lại là cậu, cậu có không cần con mình. . . . . Rồi đem nó ném cho người cậu tính tình kì quái của nó không?”



Không đợi “người cậu tính tình kì quái” đáp trả, Thiệu Trường Canh đã tắt điện thoại.



Năm đó lúc An Phỉ vội vàng xuất ngoại thì đã có bầu, cha ruột của Thiệu Vinh là ai đến nay vẫn còn là một bí ẩn. Bác cả An Dương của Thiệu Vinh đột ngột chết ngoài ý muốn, ông ngoại bệnh nặng nằm liệt giường gần như đã thành người thực vật; hoàn cảnh An gia phức tạp như vậy, căn bản không phải là nơi thích hợp để Thiệu Vinh trưởng thành. Hơn nữa, An Lạc người này tính tình khó nắm bắt lại còn hỉ nộ vô thường, tuy hắn sẽ không tàn nhẫn đến mức thương tổn một đứa bé, nhưng nếu đem Thiệu Vinh giao cho hắn, không biết hắn sẽ đem Thiệu Vinh đào tạo thành cái dạng tâm lý biến thái nào nữa.



Thế nên, vì một tương lai lành mạnh cả thể xác lẫn tinh thần của Thiệu Vinh . . . . . Thiệu Trường Canh quyết định đem Thiệu Vinh đón về Thiệu gia, tự mình nuôi nấng.



Có lẽ, bắt đầu từ khi đó, hắn đã nảy sinh một loại dục vọng độc chiếm mãnh liệt đối với Thiệu Vinh. Đó là đứa con trai mà hắn nhận định, người mà hắn đã nhận định, tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào vấy bẩn.