Y Sinh Thế Gia

Chương 27 :

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


Khi Tô Duy về nhà, Tô Thế Văn đang mặc tạp dề ở trong phòng bếp nấu cơm, người đàn ông khuôn mặt luôn băng lãnh, chỉ có lúc vào bếp mới ấm áp hơn một chút.



Tô Duy rửa tay xong đi vào phòng bếp, đứng ở bên cạnh hắn, mỉm cười hỏi: “Anh giúp em nha?”



Đáp lại là một lời từ chối lạnh lùng: “Không cần.”



Tô Duy đành phải lúng túng đứng tại chỗ, mở to hai mắt nhìn hắn nấu cơm.



Biểu tình Tô Thế Văn lúc nấu cơm rất nghiêm túc; rửa rau, thái rau, bật bếp, đổ dầu thực vật vào nồi, đem rau cải bỏ vào xào, động tác đâu vào đấy, không loạn, ngay cả thớt thái rau cũng không lưu lại vết bẩn, phòng bếp sạch sẽ hệt như phòng thí nghiệm của hắn.



Những người thích sạch sẽ, tác phong luôn nghiêm cẩn* như thế.



*nghiêm túc, cẩn thận



Chỉ là, Tô Duy phát hiện mình càng ngày càng không hiểu em trai. Trước đây tính cách Tô Thế Văn quái gở kiêu ngạo, lúc nào cũng bày ra một bộ mặt thối hù người ta, sau này lớn lên, tuy rằng nói chuyện không có đả thương người như cũ, nhưng tính tình vẫn rất khó nắm bắt.



“Anh đang nghĩ cái gì?” Tô Thế Văn đột nhiên hỏi.



“À, anh đang nghĩ, có phải em tâm tình không tốt hay không,” Tô Duy mỉm cười nói, “Bình thường đều là anh nấu cơm, chỉ có lúc tâm tình không tốt em mới chịu xuống bếp. . .”



Tô Thế Văn quay đầu, ánh mắt thâm thúy doạ người bắn về phía Tô Duy.



Tô Duy lập tức im lặng, bắt đầu lo lắng mình đã lỡ lời.



Tô Thế Văn trầm mặc nhìn y một lúc lâu mới đáp: “Đúng, tâm tình em thật sự không tốt.”



Sau đó lại quay đầu đi, tiếp tục xào rau như không có việc gì.



Tô Duy sờ sờ mũi, ngượng ngùng hỏi: “Liên quan đến vụ án hôm nay phải không?”



Tô Thế Văn gật gật đầu.



Tô Duy an ủi: “Loại án này không dễ phá, không cần gấp, từ từ sẽ đến, chắc chắn một ngày nào đó chân tướng sẽ rõ ràng.”



“Chân tướng thật sự quan trọng như vậy sao?”



Tô Duy ngẩn người: “Dĩ nhiên là quan trọng rồi. Em làm pháp y không phải vì muốn tìm ra chân tướng sự thật sao?”



Tô Thế Văn im lặng.



Tô Duy nhẹ giọng nói: “Trên đời này không có kết cục nào hoàn hảo, chân tướng một ngày nào đó cũng sẽ được phơi bày, em không cần nôn nóng, vụ án buôn lậu nội tạng lần này có lẽ rất nhanh sẽ có manh mối. . . . . .”



“Đủ rồi!” Tô Thế Văn đột nhiên cắt ngang, “Không cần lấy lý luận cảnh sát đến giáo huấn em!”



Tô Duy bị hắn rống to sợ tới mức sửng sốt.



Nghe giọng điệu hung dữ của hắn, hốc mắt không khỏi bắt đầu đỏ lên, Tô Duy cúi đầu nói: “Được, anh xin lỗi, anh không có ý giáo huấn em. . . . . . Anh chỉ thấy tâm tình em không tốt, muốn an ủi em, lại không biết nói cái gì. . . . . .”



Cằm đột nhiên bị một cỗ lực lớn nâng lên, trên môi cảm nhận được độ ấm nóng rực.



“A . . . . . .”



Đầu lưỡi của Tô Thế Văn linh hoạt cạy mở khớp hàm, tiến quân thần tốc, nụ hôn nóng rực xâm nhập đến khoang miệng, nháy mắt đoạt đi hô hấp của Tô Duy.



“Ưm. . . . . . Thế. . . . . . Thế Văn. . . . . .”




Bởi vì sợ anh trai sẽ đau khổ mà Tô Thế Văn một mình chấp nhận tất cả, dùng thanh âm trầm thấp nói ba chữ thật xin lỗi bên tai y.



Từng chữ từng chữ giống như đá nặng đè ở trong lòng, ép tới ngực Tô Duy nhói đau, so với hít thở không thông còn khó chịu hơn.



—— Người có lỗi phải là mình mới đúng chứ?



Nếu không phải mình ngây thơ qua nhà Thiệu An Quốc ăn cơm, Thế Văn sao lại bị uy hiếp. . . . . .



Nếu không phải mình quá ngu ngốc, để người ta lợi dụng làm con tin . . . . . .



Thế Văn chắc chắn dù liều mạng cũng sẽ đem chứng cứ phạm tội giao cho cảnh sát rồi đi?



Dù sao trong xương cốt Tô Thế Văn chảy dòng máu của Tô gia, hơn nữa xuất thân trong gia đình cảnh sát, từ nhỏ đã được người cha chính nghĩa hun đúc, tính cách của Tô Thế Văn cũng giống Tô Tử Hàng, vì hoàn thành nhiệm vụ không ngại nguy hiểm tánh mạng… dũng cảm lại kiên quyết.



Nhưng mà, vì bảo vệ người tên Tô Duy kia, hắn lại làm trái lương tâm, làm trái tổ huấn của Tô gia, thậm chí làm trái giao phó cuối cùng trước khi chết của anh cả. . . . . .



Hắn hận nhất là đã hợp tác với tội phạm, tự tay hủy diệt chứng cứ mà anh cả dùng tánh mạng để đổi lấy.



Đứng trước mộ anh cả, hắn làm sao có thể ngóc đầu lên nhìn anh?



Hắn cũng rất rõ ràng, giây phút đưa ra quyết định kia, cả đời này nhất định sẽ sống trong tự trách và đau khổ.



Nhưng vì bảo vệ người tên Tô Duy ấy, dù có phải làm đến bước này. . .



Người luôn mơ mơ màng màng bất tri bất giác phạm sai lầm. . . . . Được hắn dùng phương thức như thế, thầm lặng bảo vệ . . . . . .



“Thế Văn. . . . . .” Thanh âm Tô Duy có chút nghẹn ngào, hốc mắt bởi vì rớt lệ mà tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, “Chúng ta. . . . . . Chúng ta bây giờ rời khỏi đây, được không?”



“Anh?”



“Chúng ta bây giờ rời khỏi đây, đi bắt đầu một cuộc sống mới, đem quá khứ quên đi hết. . . . .



. Được không?”



“Anh. . . . . .” Tô Thế Văn tựa hồ không tin Tô Duy quyết định như vậy, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về y, “Anh nguyện ý bỏ đi tất cả mọi thứ sao? Thật vất vả mới làm được bác sĩ, anh không phải rất thích công việc này sao. . . . . .”



“Anh nguyện ý,” Tô Duy nghiêm túc gật đầu, “Chỉ cần được cùng một chỗ với em, anh nguyện ý từ chức, đi nơi khác bắt đầu cuộc sống mới. Dù sao bây giờ anh cũng không muốn ở lại bệnh viện An Bình.”



“Anh hai. . . . . .”



“Nếu em muốn tiếp tục làm pháp y, chúng ta cũng có thể xin nghỉ phép dài hạn trước, đi du lịch vài nơi giải sầu. Anh chỉ muốn, có thêm nhiều thời gian bồi ở bên cạnh em.”



Tô Thế Văn trầm mặc thật lâu sau mới khẽ gật đầu một cái, nói: “Được.”



Em trai nhìn qua có phần lạnh nhạt lạnh lùng, kỳ thật nội tâm vô cùng dịu dàng.



Hai người sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, lần đầu tiên thẳng thắn nói ra tất cả những việc giấu ở đáy lòng.



Đứng ôm ở phòng bếp thật lâu, cái ôm chặt đến mức thân thể cũng phát đau, mùi hương vừa ấm áp lại chua xót trong cổ họng, cùng với tiếng tim đập trong lồng ngực truyền đến thật rõ ràng . . . . . .



Cứ như vậy gắt gao ôm cùng một chỗ, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người.



Bên ngoài phân tranh cái gì, đều không liên quan đến chúng ta.