Y Sinh Thế Gia

Chương 28 :

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


“Thiệu Vinh, ba, cũng không phải là ba ruột của con.”



Lời tự thuật bình tĩnh như vậy, lại làm cho Thiệu Vinh cứng ngắc tại chỗ.



—— Ba đang nói gì vậy?



Vì sao từng chữ đều nghe được rõ ràng, nhưng trong não lại không hiểu từ nào cả?



Thiệu Vinh ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.



Tâm tình không yên cả buổi chiều. . . . . . Chuẩn bị sẵn tâm lý về đến nhà, thế nhưng chuyện nghe được lại hoàn toàn vượt khỏi phạm vi mình có thể tiếp nhận. . . . . . Nhìn cặp mắt đen nhánh của hắn, nhìn thần sắc bĩnh tĩnh trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy yết hầu như bị cái gì chặn lại, ngực cũng nhói đau.



Bên tai Thiệu Vinh lặp lại câu trần thuật bình tĩnh của người trước mặt: Thiệu Vinh, ba không phải là ba ruột của con.



—— Sao có thể như thế được?!



Người từ nhỏ đến lớn vẫn luôn quan tâm mình, yêu thương mình; sau khi mẹ qua đời, người chạy tới bệnh viện ôm mình nói rằng có ba ở đây, về sau sẽ không để con chịu một chút ủy khuất nào nữa; người luôn ân cần chu đáo mua này nọ mình cần; người cho dù tối khuya bận làm việc thế nào cũng sẽ vào phòng ngủ nhẹ nhàng thay mình đắp chăn. . . . . .



Sao có thể không phải là ba ruột?!



Thiệu Vinh hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện khó tin như thế này.



Trong lòng cậu, người trước mắt không chỉ là ba ruột cậu.



Mà còn là người cha tốt nhất trên thế giới này.



“Baba, ba nhất định là nghĩ sai rồi,” Thiệu Vinh tránh đi tầm mắt của hắn, quật cường nghiêng đầu đi, giọng nói lạnh lùng cứng rắn, “Nếu con phạm sai lầm gì, xin ba trực tiếp chỉ ra. Mắng con, thậm chí đánh con cũng được. . . . . . Xin đừng, xin đừng lấy chuyện này ra đùa giỡn!”



Rất nhiều đứa trẻ sau khi phạm sai lầm, ba mẹ đều bảo “con là nhặt được đấy” để hù doạ chúng.



Trong lòng Thiệu Vinh thầm hi vọng baba cũng vì tức giận nên mới nói như vậy . . . . . .



Tuy rằng cậu biết khả năng này cơ bản là không có, nhưng trong tâm vẫn. . . . . Không thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn như này.



“Thiệu Vinh,” Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng thở dài, “Ba sẽ không lấy chuyện nghiêm trọng thế này nói đùa với con.”



Tia hi vọng cuối cùng bị lạnh lùng đập nát.



Thiệu Vinh kinh ngạc nhìn sàn nhà, trong đầu ông ông ông ông, loạn thành một đoàn.



Cậu nhớ lúc còn rất nhỏ, baba còn ở Anh quốc, cậu cùng mẹ sống trong một biệt thự ở vùng ngoại thành, mỗi ngày trong lòng đều âm thầm ngóng ngày baba trở về, mỗi lần baba trở về, cậu sẽ cao hứng nhào qua, bởi vì cái ôm của baba luôn cho cậu cảm giác an tâm và ấm áp.



Đó là khát khao và ước mong tình thân thuần khiết trong đáy lòng của một đứa nhỏ.



Sau khi mẹ qua đời, cậu liền cùng baba sống nương tựa lẫn nhau, trẻ con chỉ có mình baba ở phương diện cảm tình nói sao cũng thiếu 50%, nhưng Thiệu Vinh chưa bao giờ cảm thấy khổ sở.



Tuy rằng không có mẹ, nhưng cậu vẫn còn có ba.
“Lúc cảnh sát tới tra án, ba cố ý để chú ấy gọi điện thoại cho con, để con lo lắng tình huống của ba mà. . . . . Nói ra đáp án ba muốn.”



“Ba muốn con làm nhân chứng thời gian cho ba.”



“Ba. . . . . Lợi dụng con, đúng không?”



Thiệu Vinh rất nhanh đưa ra kết luận.



Bởi vì đáy lòng quá đau đớn, nắm tay bên người càng siết chặt hơn, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, bả vai nhẹ nhàng phát run, khóe mắt hiện hồng cùng đôi môi tái nhợt, biểu hiện cảm xúc kịch liệt sắp hỏng mất của chủ nhân.



Mình lúc ấy lo lắng đến thế nào hắn vốn dĩ không hình dung được.



Sau khi nhận được điện thoại của cảnh sát, trong lòng sợ hãi “baba có thể đã xảy ra chuyện”, ngồi trong phòng học mà như ngồi trên đống lửa, bị thầy giáo phát hiện không tập trung gọi lên bảng hỏi bài thì đáp phi sở vấn*, khiến bạn học cả lớp cười cho một trận . . . . .



*hỏi một đằng, trả lời một nẻo.



Cho tới bây giờ cũng chưa từng mất mặt trước các bạn học như vậy.



Sau khi tan học vội vã lập tức xin phép chủ nhiệm, chạy như điên đến bệnh viện, thậm chí lúc qua đường còn suýt chút nữa vượt đèn đỏ.



Một khắc ở bệnh viện nhìn thấy hắn rốt cuộc mới yên lòng, bởi vì “baba không có việc gì” mà nhẹ nhàng thở ra.



—— Nhưng sự thật thì thế nào?



Sự thật là hắn đã sớm dự mưu chỉnh lại đồng hồ.



Sự thật là hắn lợi dụng mình làm nhân chứng thời gian để đối phó cảnh sát.



Hắn vốn không có khả năng có chuyện, bởi vì tất cả mọi thứ hắn đã sớm dự định trước rồi, còn mình, mình chỉ là một nước cờ của hắn mà thôi.



Hắn xử lý chuyện gì cũng đều tài giỏi có dư như vậy.



Còn mình thì lại như người điên chạy vội đến bệnh viện nhìn hắn, thậm chí vì câu hỏi hoài nghi của vị cảnh sát kia mà thiếu chút nữa đã gây lộn với người ta . . . . . .



Rất ngu đi?



Bởi vì quá quan tâm hắn mà không có cẩn thận suy xét, chỉ một lòng muốn bảo vệ hắn.



Thật sự là ngu hết thuốc chữa.



“Sao ba có thể. . . . . . Lợi dụng quan tâm và tín nhiệm của con như vậy? Baba. . . . . .”



Thiệu Vinh ngẩng đầu nhìn hắn, trong tròng mắt đen nhánh ngập đầy thống khổ.



“Con còn có thể. . . . . . Gọi ba là baba sao?”