Y Sinh Thế Gia

Chương 33 :

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


Thiệu Trường Canh lấy điện thoại từ trong túi, trên màn hình một loạt văn tự đập vào mắt.



“Tôi nhận được tin tức, thái tử đã về nước.”



Tin nhắn đến từ Tô Thế Văn vừa mới xuất ngoại, ngay lúc xế chiều năm giờ hơn ngày hôm nay.



“Không biết hắn có trả thù việc năm đó bị anh cả phản bội hay không, cậu nhất định phải cẩn thận bảo vệ tốt Tiểu Vinh.”



Đọc tin nhắn xong, Thiệu Trường Canh cơ hồ là lập tức từ bệnh viện lái xe đến trường học đón Thiệu Vinh, thế nhưng tìm mãi tìm mãi trong đám người vẫn không tìm được bóng dáng quen thuộc kia.



Gửi tin nhắn, chẳng có một hồi âm nào. Gọi điện thoại, vẫn là thanh âm máy móc làm người ta chán ghét ——



“Số điện thoại quý khách vừa gọi đã bị người sử dụng tắt máy.”



Đến khi toàn bộ học sinh trong Thập Nhất Trung đi hết, trong sân trường trống rỗng không còn một bóng người, lúc này Thiệu Trường Canh mới trầm mặc lái xe về nhà.



Thiệu Vinh không ở nhà, cũng không có ở nhà ông nội, không ở trường học, lại càng không ở bệnh viện. Con đi đâu rồi? Có khi nào xảy ra chuyện gì hay không? Có khi nào bị nhân vật thần bí tên “thái tử” kia bắt cóc hay không?



Thiệu Trường Canh không khỏi liên tưởng đến cái chết của Tô Tử Hàng.



Trong đầu xẹt qua ảnh chụp bị ngược đãi tàn bạo trước lúc lâm chung của anh ta. Trên thân thể không có chỗ nào lành lặn, miệng vết thương còn bị người cố tình hắt nước muối lên, chảy ra nùng dịch, ngực còn bị bắn năm phát, ra đi trong nỗi đau đớn sống không bằng chết.



Tô Tử Hàng nằm vùng ba năm nắm giữ chứng cứ phạm tội, đem tất cả thành viên trong Lam Dạ một lưới bắt gọn, ngoại trừ đám người buôn lậu nội tạng chỉ có mình thái tử là tẩu thoát được. Nếu vị thái tử kia trở về, nhìn thấy Thiệu Vinh và Tô Tử Hàng cơ hồ giống nhau như đúc, thấy con trai của kẻ phản bội đã hủy diệt toàn bộ cơ nghiệp của hắn. . . . . .



Hắn sẽ làm thế nào?



Trói lại hung hăng dùng roi quất, hay thậm chí dùng phương pháp tàn nhẫn hơn năm đó đã trừng phạt Tô Tử Hàng?



Thiệu Trường Canh không dám suy nghĩ tiếp khả năng đáng sợ kia.



Mỗi lần Thiệu Vinh không về nhà đều gọi điện thoại báo bình an cho hắn, hôm nay một câu còn chưa nói đã biến mất, đến 12 giờ rưỡi vẫn chưa trở lại, nhất định là đã xảy ra chuyện.



Suốt bảy tiếng đồng hồ từ 5 giờ rưỡi đến 12 giờ rưỡi với Thiệu Trường Canh mà nói dài như bảy thế kỷ, mỗi phút mỗi giây đều bị tra tấn tinh thần vừa thống khổ lại tuyệt vọng.



Không thể báo cảnh sát, mất tích chưa quá 24 giờ cảnh sát căn bản sẽ không để ý. Hơn nữa một khi báo rồi, nhất định sẽ liên lụy đến chuyện năm đó. Đi về nhà tìm ba, lại được Thiệu Thần báo rằng “ông nội và bác cả đã sang nước ngoài tham dự hội nghị học thuật”, còn điện thoại thì gọi mãi mà vẫn không thông.



Chỉ có thể một mình tuyệt vọng chờ đợi tin tức.



Nhiều năm như vậy, hắn xử lý chuyện gì cũng đều rất trấn định bình thản, duy chỉ có chuyện liên quan đến Thiệu Vinh mới làm hắn mất bình tĩnh, thậm chí sinh ra cảm giác sợ hãi “có thể nó đã xảy ra chuyện” mà trước giờ chưa từng có.



Vào một khắc điện thoại rốt cuộc vang lên, Thiệu Trường Canh thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhận tin dữ.



Lúc nhận điện thoại, trong lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi lạnh.



Thế nhưng lại bất ngờ nghe được thanh âm của Thiệu Vinh, “Baba, thật xin lỗi, con tắt điện thoại.”




Thiệu Thần không thể tin nhìn một màn này, rốt cuộc kinh ngạc cảm thán, “Em thật sự biết nhào bột?”



Biểu tình Thiệu Vinh thật bình tĩnh, “Ừm, em có nghiên cứu qua cách nấu ăn.”



Thiệu Thần càng không thể tin nổi, “Khụ khụ, xem ra anh phải học tập nhiều ở em. Bác hai cưng chiều em như vậy, anh còn tưởng rằng bác sẽ không cho em xuống bếp chứ! Không nghĩ tới em cư nhiên lại biết nấu ăn.”



“Ba. . . . .” Nhắc tới Thiệu Trường Canh, giọng điệu Thiệu Vinh có chút không được tự nhiên, “Năm ngoái không phải ba đi công tác suốt một năm sao? Một mình em ở nhà, cũng không thể ngày nào cũng kêu thức ăn bên ngoài, học từ từ rồi cũng biết nấu thôi.”



Thiệu Vinh một bên nói, một bên nghiêm túc nhào bột mì thành một đoạn dài dẹp, sau đó cắt thành từng mảnh nhỏ rồi tìm chày bắt đầu cán thành da sủi cảo.



Rất nhanh, bột mì trong tay cậu đã biến thành mấy miếng da sủi cảo mỏng, Thiệu Thần trầm trồ nhìn cứ như đang xem ảo thuật thần kì.



Thiệu Thần đứng bên cạnh nhịn không được khích lệ: “Con gái nhà ai gả cho em thật sự rất có phúc, Tiểu Vinh.”



Tai Thiệu Vinh đỏ bừng, “Đừng nói nhảm.”



Từ nhỏ Thiệu Thần đã thích khi dễ Thiệu Vinh, thấy lỗ tai cậu đỏ, ý xấu lại càng bùng phát, “Này này, nói thật với anh đi, em ở trường có lén lút quen với bạn gái nào không? Đúng rồi, em có thử hôn qua chưa?”



“. . . . . .” Thiệu Vinh không nói chuyện, nghe nhắc đến từ “hôn”, thân thể lại phát sinh phản xạ có điều kiện bắt đầu trở nên khẩn trương.



Thiệu Thần còn muốn tiếp tục truy vấn, di động đột nhiên vang lên, vừa nhìn tên hiển thị trên màn hình, thái độ cợt nhả lập tức biến thành cung kính giống như binh lính bị thủ trưởng kiểm duyệt, cầm điện thoại ngoan ngoãn nói: “Bác hai.”



Lưng Thiệu Vinh nháy mắt cứng ngắc.



“Dạ, con vừa thi xong. Thi . . . . . . Ách, cũng tạm được.” Biểu tình Thiệu Thần thật nghiêm túc.



Thiệu Vinh làm bộ như không có gì tiếp tục cán da sủi cảo, lỗ tai lại dựng thẳng lên lén nghe bọn họ nói chuyện.



“Bác nói Tiểu Vinh hả?” Thiệu Thần nhìn Thiệu Vinh liếc mắt một cái, “Em nó đang ở chỗ con này. À, tụi con đang gói sủi cảo.”



Thiệu Vinh tựa hồ nghe được đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười trầm thấp của Thiệu Trường Canh, giống như đang hỏi: “Nó cũng biết làm sao?”



Thiệu Thần nghiêm trang nói: “Bác hai, bác đừng xem thường Thiệu Vinh chứ, em nó đang cán da sủi cảo nè, cán tốt lắm. Đúng rồi bác hai, bác tan tầm chưa? Muốn qua đây ăn chung không?”



Thiệu Vinh vội vàng quay đầu nhìn về phía Thiệu Thần, dùng ánh mắt nhờ nhắn giùm ý cự tuyệt.



Thiệu Thần nhìn ánh mắt Thiệu Vinh sửng sốt một chút, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “Bác hai bác tới đi, Thiệu Vinh nó nói rất muốn trổ tài nấu ăn ở trước mặt bác.”



“. . . . . .” Ánh mắt của em rõ ràng biểu đạt ý cự tuyệt mà.



Thiệu Thần cúp điện thoại, quay đầu mỉm cười nói: “Tốt lắm, anh nhìn là biết em nhất định muốn bác hai tự mình đến nếm thử tài nghệ của em rồi. Hả? Em đang nghĩ gì thế? Sao da sủi cảo này lại biến thành hình sáu cạnh?”



“. . . . . .” Thiệu Vinh thật sự rất muốn cầm chày cán bột đánh cho tên nói lung tung này bất tỉnh.