Y Sinh Thế Gia

Chương 34 :

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


Sau đó Thiệu Vinh mới biết được nguyên nhân Thiệu Thần đột nhiên muốn gói sủi cảo.



Bởi vì phải liên tục thi gần nửa tháng, thức thâu đêm suốt sáng làm cho công năng dạ dày của Thiệu Thần bị ảnh hưởng nghiêm trọng, để kích thích dạ dày nên mới muốn ăn món sủi cảo mà mình thích nhất.



Thiệu Thần tin tưởng, dựa vào đầu óc thông minh của mình, làm sủi cảo hoàn toàn không thành vấn đề. Ai ngờ đâu gói sủi cảo so với trong tưởng tượng khó hơn rất nhiều, nhào bột mì thì khó càng thêm khó, may là có Thiệu Vinh đúng lúc tới cứu vớt.



Thiệu Vinh nghe Thiệu Thần khoa trương tự thuật, nhịn không được mỉm cười, “Anh thích ăn sủi cảo như vậy à?”



Thiệu Thần cười híp mắt đáp: “Em không biết sủi cảo là món ăn rất có ý nghĩa sao? Mở lớp da mỏng manh bên ngoài có thể nếm được hương vị thơm ngon bên trong.”



“. . . . . .” Sao cái món sủi cảo đơn giản vào miệng anh ta lại trở nên sắc tình như thế.



Thiệu Vinh mặt không đổi sắc cắt ngang, “Anh, lấy giùm em một cái thìa.”



“Ừ,” Thiệu Thần ngoan ngoãn làm trợ thủ cho em họ, cầm một cái thìa đặt ở trước mặt cậu. Thấy Thiệu Vinh cúi đầu nghiêm túc khuấy nhân sủi cảo đã băm tốt, Thiệu Thần đột nhiên hỏi sang chuyện khác: “Đúng rồi, Thiệu Vinh em học cấp mấy vậy?”



“Cấp hai.”



“Vậy là gần lên cấp ba rồi, cũng sắp phải thi đại học, có nghĩ tới học chuyên ngành nào chưa?”



“. . . . . .” Thiệu Vinh do dự không biết nên trả lời như thế nào.



Tuy rằng sự thật Thiệu Trường Canh không phải ba ruột cũng chứng minh Thiệu Thần không phải anh họ cậu, nhưng cảm tình nhiều năm từ nhỏ tới lớn khiến cậu cảm thấy. . . . . . Ở chung với Thiệu Thần có loại cảm giác thoải mái giữa anh em với nhau. Rất nhiều điều không dám nói với baba lại có thể cùng Thiệu Thần trao đổi, chắc là vì cả hai đều cùng một lứa tuổi.



Thiệu Vinh nghĩ nghĩ, mới quay đầu lại hỏi: “Anh, em định thi vào học viện y, anh thấy thi trường nào tốt?”



Thiệu Thần kinh ngạc nhìn cậu, “Không phải chứ? Thiệu gia toàn là bác sĩ mà em còn muốn làm bác sĩ?”



Thiệu Vinh nghiêm túc gật đầu.



Thiệu Thần nghĩ nghĩ rồi nói: “Bác hai sẽ đồng ý sao?”



Thiệu Vinh giọng điệu cứng ngắc đáp: “Đây là chuyện của em, không cần ba phải đồng ý.”



Hai người đang nói, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Thiệu Thần xoay người đi mở cửa, chỉ thấy Thiệu Trường Canh cầm giỏ trái cây đứng ở ngoài.



“Bác hai, tan tầm sớm vậy.” Thiệu Thần nhận giỏ trái cây từ tay hắn, vẻ mặt cung kính.



“Ừ, hôm nay bệnh viện không có chuyện gì.” Thiệu Trường Canh vào trong nhà, tầm mắt đảo qua phòng bếp, quả nhiên thấy Thiệu Vinh đang cúi đầu nghiêm túc gói sủi cảo, bộ dáng mặc tạp dề nhìn qua rất chuyên nghiệp.



Thiệu Trường Canh nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Sao đột nhiên các con lại muốn ăn sủi cảo?”



“Ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm nên tính cải thiện thức ăn.” Thiệu Thần nghiêm chỉnh đáp.



“Gói được không?”



“Vừa bắt đầu thôi ạ, mới gói xong hai mươi mấy cái.”
“Thiệu Thần đi tắm rồi.” Thiệu Trường Canh mỉm cười nói, “Không bằng ở đây giúp ba gói sủi cảo đi.”



Thiệu Vinh đành phải kiên trì đứng ở bên cạnh hắn tiếp tục gói sủi cảo.



Thiệu Trường Canh nhìn cậu gói sủi cảo, trên mặt bàn sắp một hàng thật chỉnh tề, hơn nữa đều là đứng thẳng, hệt như binh lính đang xếp hàng, nhìn qua đặc biệt uy phong.



Mà một cái mình gói kia, lại mềm nhũn gục ở một bên như người bệnh nặng sắp chết.



Thiệu Vinh hiển nhiên cũng liếc mắt nhìn thấy cái sủi cảo khó coi của hắn, khóe miệng nhịn không được cong cong, nói: “Kỳ thật ba không biết gói phải không?”



Thiệu Trường Canh nhướng nhướng mày, “Đem nhân đặt ở giữa, sau đó bao lại, nắm cùng một chỗ không phải sao.”



Nghe giọng điệu không thèm để ý của hắn, Thiệu Vinh nghiêm túc nói: “Gói sủi cảo như ba, lát nữa thả vào nồi sẽ bị bung ra.”



“Vậy sao?” Thiệu Trường Canh nghi hoặc, “Vậy con dạy ba đi.”



Thiệu Vinh gật gật đầu, nghiêm túc cầm da sủi cảo, từng bước từng bước một dạy hắn, “Trước tiên đem nhân bánh đặt ở giữa, sau đó nén chặt trong lòng bàn tay, dùng hai ngón tay diềm theo hình bán nguyệt, như vậy sẽ không bị bung ra. . . . . .”



khúc này nói gì chẳng hiểu (_ _!) ghi theo cách dạy nấu ăn trên mạng



Thiệu Vinh thật kiên nhẫn làm mẫu từng động tác.



Thiệu Trường Canh nhìn thấy ngón tay thon dài trắng nõn của cậu, linh hoạt giống như làm ảo thuật, rất nhanh liền gói xong một cái sủi cảo.



Có lẽ là do Thiệu Vinh tự mình gói, sủi cảo kia ở trong mắt Thiệu Trường Canh trở nên thật đáng yêu. cái này gọi là mù quáng



Thiệu Vinh mặc tạp dề vẻ mặt nghiêm túc làm cho Thiệu Trường Canh đột nhiên có chút dời không được tầm mắt.



Thiệu Vinh giống như thầy giáo nhỏ kiên nhẫn dạy mình gói sủi cảo, Thiệu Trường Canh thậm chí có loại xúc động nhào tới hung hăng hôn cậu . . . . . .



Yết hầu thậm chí còn phát khô.



Bất quá, hôm qua chỉ mới hôn một cái mà đã nháo thành như vậy, hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm được một tấc lại muốn tiến một thước. Hơn nữa, nguy cơ thái tử về nước làm cho Thiệu Trường Canh không rảnh đi lo loại sự tình này, trước mắt trấn an Thiệu Vinh thật tốt, bảo đảm an toàn của cậu mới là quan trọng nhất.



Thiệu Trường Canh thật lý trí kiềm chế xúc động, vẻ mặt như không có việc gì đứng bên cạnh kiên nhẫn cùng Thiệu Vinh học gói sủi cảo.



“Là thế này phải không?” Thiệu Trường Canh rốt cuộc gói xong một cái sủi cảo nhìn ra hồn.



Thiệu Vinh im lặng một chút rồi mới đánh giá nói: “Tạm được, nhưng vẫn còn hơi khó coi.”



Thiệu Trường Canh tiếp tục cầm một cái da sủi cảo, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Để gói thêm một cái.”



Vẻ mặt kia, quả thật so với đứng trước bàn mổ còn muốn nghiêm túc hơn.



Có lẽ không ai tưởng tượng nổi, người đàn ông ngày thường cường thế, gặp biến động không sợ hãi luôn trấn định – viện trưởng Thiệu, cư nhiên sẽ ở trong phòng bếp với con trai, vì một cái sủi cảo gói không tốt mà rối rắm nhíu mày.