Y Sinh Thế Gia
Chương 35 :
Ngày đăng: 07:46 19/04/20
Lúc Thiệu Thần tắm xong đi ra, sủi cảo nóng hầm hập đã được bưng để lên bàn. Thiệu Thần vô cùng vui vẻ ngồi xuống ăn ngấu nghiến một bàn sủi cảo, một bên ăn một bên khen: “Tiểu Vinh, em gói sủi cảo ăn ngon lắm. Quả thật rất có tư chất làm đầu bếp, so với bên ngoài bán còn muốn ngon hơn!”
Thiệu Vinh bị khen dữ quá cũng ngượng ngùng, chỉ một mực im lặng ngồi ăn cơm.
Thiệu Trường Canh lại từ đầu đến cuối chỉ cười cười, ăn sủi cảo, biểu tình thật thả lỏng.
Thiệu Thần ăn hết một đĩa sủi cảo lớn xong đột nhiên khổ sở nhíu mày, Thiệu Vinh nhịn không được lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Thiệu Trường Canh nhìn Thiệu Thần liếc một cái, bình tĩnh nói: “Hiển nhiên là ăn quá nhiều, dạ dày không tiếp thu được.”
Thiệu Vinh gật gật đầu, “Là ăn quá no phải không?”
Thiệu Trường Canh bị Thiệu Vinh trực tiếp chọc cho mỉm cười , “Đúng vậy.”
Thiệu Thần thần sắc vặn vẹo, vẻ mặt bi thảm, “Hai người đừng có cười nữa! Bác hai, kê cho con chút thuốc uống đi.”
Thiệu Trường Canh thản nhiên nói: “Đi tản bộ.”
“Bác hai, dạ dày con thật sự rất đau đó.”
Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ liếc Thiệu Thần một cái, xoay người tìm cái hòm thuốc, lấy ra một viên thuốc màu trắng đưa qua, “Nuốt vào đi.”
“Cảm ơn bác hai.” Thiệu Thần nuốt viên thuốc xuống, lát sau vẻ mặt trở lại bình thường, “Cảm giác đã khá nhiều,” hiển nhiên là đang vuốt mông ngựa.
“Còn khó chịu thì phải đi tản bộ,” Thiệu Trường Canh đứng dậy nói, “Thiệu Vinh, chúng ta phải về nhà rồi.”
“Để Thiệu Vinh ở đây chơi với con vài ngày đi, dù sao em ấy cũng muốn. . . .” Nhìn thấy cặp mắt thâm trầm của Thiệu Trường Canh, Thiệu Thần nhanh chóng ngậm miệng.
Thiệu Trường Canh quay đầu nhìn về phía Thiệu Vinh, biểu tình bình tĩnh hỏi: “Ý của con thế nào?”
Thiệu Vinh cúi đầu đáp: “Con cũng muốn ở lại vài ngày.”
Thiệu Trường Canh gật gật đầu, thản nhiên nói: “Nếu thật sự muốn ở lại đây, con phải mang ít quần áo tới tắm rửa chứ?”
“. . . . . .” Cũng đúng ha.
“Vậy nên, đêm nay theo ba về đi, ngày mai lại tới.” Thiệu Trường Canh kết luận, căn bản không cho cự tuyệt.
Vậy nên, vị thái tử kia bất kể là thần thánh phương nào, đừng nghĩ tổn thương tới Thiệu Vinh.
Bình thường công việc bề bộn quá nhiều, không có khả năng mỗi phút mỗi giây đều giám thị cậu, lại càng không thể làm thế sẽ gây phản cảm cho Thiệu Vinh, vì vậy Thiệu Trường Canh mới nghĩ đến chủ ý này, nhờ bạn tốt cài đặt hệ thống định vị GPS hiện đại nhất vào chiếc điện thoại kia, giả bộ mang Thiệu Vinh đi mua điện thoại mới, đưa cho cậu chiếc di động đã sớm lắp đặt. . . . .
Sở dĩ làm như vậy chỉ vì muốn khi cậu gặp nguy hiểm có thể tìm được cậu kịp lúc mà thôi.
Cái loại cảm giác tuyệt vọng bất lực chỉ có thể ngồi ở nhà chờ tin tức, Thiệu Trường Canh vĩnh viễn cũng không muốn trải nghiệm nữa.
Thiệu Vinh vẫn ngồi trên sô pha xài thử chức năng chụp ảnh của di động, hoàn toàn không biết trong cái điện thoại di động này đã được bí mật trang bị hệ thống định vị cao cấp nhất, thậm chí không vì việc máy mới không đóng gói mà đã bị mở ra bất thường mà cảm thấy nghi ngờ gì.
Giờ phút này, đầu óc của cậu hoàn toàn bị loại cảm giác vui sướng khi Thiệu Trường Canh chu đáo mua di động chiếm cứ.
Thậm chí ngay cả trong tròng mắt đen nhánh đều lộ rõ thần sắc cảm động.
Thiệu Vinh cảm thấy, baba đối với mình thật sự là quá tốt.
Tốt đến không biết phải hồi báo như thế nào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường nhàm chán
Tác giả: không biết hồi báo thế nào sao Tiểu Vinh ~ Thiệu cha nuôi cậu nhiều năm như vậy, cậu ngoan ngoãn để cho hắn ăn là tốt rồi
Thiệu Vinh: Cũng đâu phải nuôi heo, mập thì ăn?
Thiệu cha: là một loại phương pháp ăn khác.
Thiệu Vinh: phương pháp ăn gì?
Thiệu cha: lại đây, ba dạy con.
Thiệu Vinh: tốt.
Mọi người: . . . . . .
Tác giả: ai, tôi cũng không nhẫn tâm, trẻ nhỏ đáng yêu như thế vì sao gặp phải con sói như vậy chứ?
Thiệu cha: Là sư tử.