Y Sinh Thế Gia

Chương 48 :

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


Người trước mặt có một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, quần áo trên người cũng lộ ra khí chất cao quý khó có thể che giấu, môi mỏng giương lên nhìn như đang cười, đôi mắt đen nhánh thâm trầm mang cảm xúc phức tạp khó có thể nắm bắt.



Thấy Thiệu Vinh quay đầu lại, hắn cười cười nói: “Tôi nhận lầm người.”



Thiệu Vinh nghi ngờ hỏi: “Chú biết ba tôi?”



“Cậu nói Tô Tử Hàng?”



“Đúng vậy.”



“Dĩ nhiên là biết.” Người đàn ông mỉm cười nói, “Không chỉ biết. Tôi và người ấy chính là bạn bè thân thiết nhất.”



“Vậy sao. . . . . .” Thiệu Vinh dừng một chút, “Nhưng mà, ba tôi đã qua đời.”



“Tôi biết.” Trên mặt người nọ mặc dù đang nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt lại không có vui vẻ gì, khẽ thở dài nói, “Có lẽ do quá hoài niệm cho nên mới nhận nhầm người. Nếu như tôi không đoán sai, cậu hẳn là con trai hắn. . . . . . .Thiệu Vinh được Thiệu Trường Canh nhận nuôi, đúng không?”



Thiệu Vinh gật đầu, “Đúng vậy.”



Người nọ thu hồi nụ cười, im lặng chăm chú nhìn Thiệu Vinh một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Cậu lớn lên, rất giống ba cậu.”



Người đàn ông xa lạ khó hiểu khiến Thiệu Vinh đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm kỳ quái. Mặc dù người kia nói hắn là bạn của ba, nhưng Thiệu Vinh cũng không ngu ngốc đến mức tin tưởng ngay lập tức, cảm giác bị hắn nhìn chăm chú cũng không thoải mái, Thiệu Vinh muốn mau chóng rời khỏi tầm mắt của hắn.



“Nếu không có chuyện gì, vậy, tôi đi trước.. . . .”



Thiệu Vinh xoay người muốn đi, lại bị hắn bất ngờ chặn lại.



“Đã trễ thế này, một mình cậu ở trên đường làm gì?”



Thiệu Vinh tìm cớ nói: “Tôi tới tìm bạn học tôi.”



“Ồ? Nhưng nhìn cậu tinh thần không được tốt lắm, có cần giúp gì không?”



“Không cần.” Thiệu Vinh vẻ mặt đề phòng.



Người nọ đột nhiên nở nụ cười, “Đề phòng người khác là chuyện tốt, nhưng mà, Thiệu Vinh, cậu cảm thấy tôi rất giống bọn buôn người sao?”



Bị bóc trần suy nghĩ, Thiệu Vinh lúng túng đỏ mặt nói: “Tôi. . . Tôi không phải có ý này.”



“Được rồi, cho cậu xem cái này.” Hắn lấy ra từ trong ví một tấm hình, đưa cho Thiệu Vinh.



—— Là ảnh chụp chung của Tô Tử Hàng và người đàn ông này.



Khung cảnh là đằng trước một vườn hoa ở biệt thự, khi ấy đang là mùa hè, trong vườn hoa trăm hoa đua nở, đủ loại hoa nhiều màu sắc rực rỡ tràn đầy sức sống. . . Ánh mặt trời sáng chói, hai người đều mặc áo ngắn tay, đội mũ cùng một kiểu nhưng khác màu sắc, bên cạnh còn đặt một đôi vợt tennis, hiển nhiên là hẹn nhau đi đánh tennis trong lúc nhất thời cao hứng chụp hình.



Trong tấm ảnh, người nọ dùng tay thân mật vòng qua vai Tô Tử Hàng, trên mặt cả hai đều cười rất tươi, nhìn qua quan hệ thật sự rất tốt.



Anh em quan hệ tốt lúc chụp hình khoác vai nhau vốn là chuyện rất bình thường, nhưng Thiệu Vinh nhìn tấm hình này lại cảm thấy có cái gì không đúng.



Có lẽ là do ánh mắt. . . . . .



Ánh mắt Tô Tử Hàng có vẻ như rất quẫn bách, cộng thêm động tác ôm càn rỡ của người bên cạnh. . . . . .



Tay của hắn cũng không phải khoác nhẹ lên vai giống như anh em bình thường, mà là trắng trợn dán chặt lấy Tô Tử Hàng, ngón tay dùng sức bấu chặt, trong ánh mắt dịu dàng mang theo một tia đắc ý khó có thể che giấu.



Khi đó bọn họ vẫn còn rất trẻ tuổi, khoảng tầm hơn hai mươi, cả tấm hình đều tràn đầy nhiệt tình và sức sống của thanh thiếu niên.



Chỉ là, nhìn Tô Tử Hàng ăn mặc đơn giản trong tấm ảnh, môi nở nụ cười rực rỡ, Thiệu Vinh vẫn không khỏi liên tưởng đến di ảnh hắn mặc một thân cảnh phục mặt lạnh như băng trên bia mộ.


“Cậu cho tớ là trẻ con ba tuổi sao?” Từ Cẩm Niên đột nhiên đưa tay kéo hai nút áo sơ mi của cậu, nhìn dấu vết xanh xanh tím tím trên người bạn mình, không khỏi hít một hơi. . . . . . .



Thiệu Vinh vẫn chưa có bạn gái, hơn nữa, con gái cũng không thể bá đạo lưu lại nhiều dấu hôn ở trên người cậu ta như vậy. Lực độ như thế, dĩ nhiên chỉ có thể do đàn ông gây ra.



Sắc mặt Từ Cẩm Niên bỗng nhiên tối sầm, “Là ai làm?”



Sắc mặt Thiệu Vinh tái nhợt, đem quần áo cài lại, “Không liên quan tới cậu.”



“Mẹ nó!” Từ Cẩm Niên tức giận nắm vai Thiệu Vinh, “Đêm hôm khuya khoắt cậu chạy tới nhà tớ ở nhờ, sắc mặt khó coi toàn thân đầy dấu hôn còn nói là không liên quan đến tớ? Là ai khi dễ cậu? Mau nói cho tớ biết, tớ con mẹ nó đi chém thằng đó!’



“. . . . . . Đừng hỏi nữa.” Thiệu Vinh cúi đầu, tay nắm thật chặt.



“Chẳng lẽ cậu cứ im thin thít như vậy sao?” Từ Cẩm Niên kéo cổ tay Thiệu Vinh, “Đi, đi đến sở cảnh sát báo án! Mẹ kiếp, không bỏ tù tên khốn kia tớ con mẹ nó không nuốt trôi được cục tức này!”



Thiệu Vinh dùng sức hất ra tay của cậu ta, “Đủ rồi!”



“Cái gì gọi là đủ rồi?! Hả? Cậu bị người khi dễ, chẳng lẽ tớ có thể xem như không có gì ngồi nhìn thôi sao?!”



Thiệu Vinh đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt của cậu ta, nói từng chữ một: “Cẩm Niên?



“Thiệu Vinh. . . . . .”



“Coi như tớ van xin cậu.”



“. . . . . .”



Nhìn Thiệu Vinh sắc mặt tái nhợt nắm chặt tay khẽ phát run, nhìn cặp mắt tràn đầy tơ máu bởi vì ngủ không đủ của cậu. . . . Từ Cẩm Niên đột nhiên không nói được gì.



Ngực giống như bị một cục đá to đè nặng, hô hấp cũng trở nên khó khăn.



Đồng tình, đau lòng, tức giận. . . . . . Đủ loại tâm tình đan vào chung một chỗ, trái tim giống như muốn bạo liệt rồi.



Nhưng mà, nhìn bộ dáng mệt mỏi của cậu ta, nghe cậu ta cố chấp nói không được nhắc lại, Từ Cẩm Niên chỉ còn biết không cam tâm nắm chặt hai tay, hít sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại.



Im lặng kéo dài sau một lúc lâu, Từ Cẩm Niên lúc này mới vươn tay, đem Thiệu Vinh nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.



“Thiệu Vinh . . . . .” Giống như muốn cho đối phương nhiều ấm áp, ôm cậu thật chặt, “Không sao. . . . . . Cậu không muốn nói thì tớ không hỏi nữa. . . . . Bất kể hôm qua xảy ra chuyện gì, cứ xem nó như một cơn ác mộng đi. . . . . .”



“Quên nó đi, Thiệu Vinh.”



“Ừ. . . . . .” Thiệu Vinh ôm chặt cậu ta, đem mặt chôn vào ngực cậu ta, khẽ gật đầu một cái.



Từ Cẩm Niên dĩ nhiên nhìn ra được, Thiệu Vinh đã bị đàn ông cường x rồi.



Thân là con trai, cậu đương nhiên càng rõ ràng, nỗi đau bị người cùng giới cường x không chỉ là đau đớn thể xác, quan trọng hơn là sỉ nhục và hành hạ tinh thần.



Nếu đổi lại là cậu, cậu nhất định đã phát điên rồi, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào cầm dao tới băm đối phương thành thịt vụn mới có thể hả giận. . . . . .



Cho nên cậu cũng không biết nên an ủi Thiệu Vinh như thế nào.



Loại chuyện này, thậm chí không biết nên an ủi như thế nào, bởi vì nỗi đau của Thiệu Vinh người khác căn bản không thể hiểu được.



Từ Cẩm Niên chỉ có thể đau lòng ôm Thiệu Vinh đang run rẩy trong ngực mình chặt thêm một chút. . . . . . Lại chặt thêm một chút.



Thiệu Vinh chỉ im lặng, không nhúc nhích mặc cho Từ Cẩm Niên ôm, nhắm mắt lại, hai mắt khô khốc cũng không chảy ra một giọt nước mắt.



Lúc này may là có Từ Cẩm Niên người bạn đáng tin cậy như vậy. Nếu không phải còn có cậu ta chống đỡ, Thiệu Vinh nghĩ, có lẽ mình đã không đứng nổi nữa.