Y Sinh Thế Gia

Chương 49 :

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


Ôm vẫn chưa được một phút đồng hồ, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc ——



“Anh hai? Sao anh lại tới đây?” Thiệu Hân Du kinh ngạc hỏi.



“Thiệu Vinh ở đây à?” Thanh âm Thiệu Trường Canh trầm thấp, nghe không rõ tâm tình.



Thiệu Vinh nghe thấy thanh âm đó cũng lập tức cứng người.



Sắc mặt trắng bệch, ngay cả ngón tay cũng bắt đầu phát run.



—— Bất kể đi tới đâu cũng không thể trốn khỏi tay hắn sao?



Vất vả lắm mới có thể trốn ra khỏi nhà, thế nhưng chưa gì hắn đã đuổi tới đây rồi. . . . . . .



Thiệu Trường Canh đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là hình ảnh Thiệu Vinh được Từ Cẩm Niên ôm chặt vào trong lòng.



Một người khuôn mặt đau buồn, người còn lại cúi đầu chôn sâu ở ngực đối phương, hai người ôm nhau thật chặt, nhìn qua vô cùng chói mắt.



Thiệu Trường Canh im lặng trong chốc lát mới thấp giọng gọi: “Thiệu Vinh.”



Thiệu Vinh cúi đầu thấp hơn, đầu ngón tay tái nhợt khẽ run rẩy.



Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Từ Cẩm Niên nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Thiệu Trường Canh, sửng sốt một chút, lúc này mới buông người ôm trong ngực ra, nói nhỏ: “Thiệu Vinh, baba cậu tới kìa.”



—— Từ Cẩm Niên dĩ nhiên không biết người này chính là “cái thằng” mà cậu vừa muốn cầm dao chém chết.



Nhưng loại chuyện khó xử này, Thiệu Vinh sao có thể nói ra khỏi miệng?



Mất đi chỗ dựa Từ Cẩm Niên, Thiệu Vinh không thể làm gì khác hơn là cố gắng trấn định ngẩng đầu, nhìn Thiệu Trường Canh nói: “Ông đến đây làm cái gì?”



Thiệu Trường Canh im lặng một hồi, dịu dàng nói: “Tiểu Vinh, theo ba trở về.”



Trong lòng Thiệu Vinh không khỏi cảm thấy buồn cười.



Trở về? Trở về để tiếp tục bị ông ấn xuống giường cường bạo lần nữa à? Đến giờ phút này mà vẫn còn không biết xấu hổ bày ra dáng vẻ người cha tới gọi tôi trở về. . . . . .



Nắm chặt tay, Thiệu Vinh quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Tôi muốn ở nhà Cẩm Niên vài ngày.”



Thiệu Trường Canh đi tới trước mặt Thiệu Vinh, thấp giọng nói: “Đừng nháo nữa, con ở ngoài không an toàn. . . . . .”



“Vậy ở nhà an toàn sao?” Thiệu Vinh ngẩng đầu nhìn hắn.



Thiệu Trường Canh im lặng.



Từ Cẩm Niên đứng giữa hai người, nhìn nhìn Thiệu Vinh, lại nhìn nhìn Thiệu Trường Canh, nhức đầu nói: “Khụ, Thiệu Vinh, cậu nói chuyện với ba cậu đi, đừng nháo nữa.”



Mặc dù cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ có chút quỷ dị, nhưng bọn họ dù sao cũng là cha con, mình cũng coi như là bạn thân nhất của Thiệu Vinh, nhưng đối với quan hệ cha con của hai người mà nói bất quá chỉ là người ngoài mà thôi. . . . . .



Từ Cẩm Niên lo lắng nhìn Thiệu Vinh một cái, nói: “Thiệu Vinh, ách, tớ ra ngoài trước, hai người nói chuyện đi.” Nói xong liền vỗ vỗ vai Thiệu Vinh, xoay người rời đi.



Thiệu Vinh há miệng, cuối cùng cũng không gọi cậu ta lại.



Nhìn bóng lưng Từ Cẩm Niên rời đi, nhìn cậu ta thậm chí cẩn thận đóng cửa lại giùm hai người, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà, không nghĩ tới. . . . . .



Khối ngọc này ở trên người cậu chưa được một ngày, đã bị cậu tự mình cởi xuống trả lại.



Thì ra, tình yêu giao ra cũng có thể bị trả về?



Tình cảm của mình, cứ như vậy bị toàn bộ phủ nhận.



Giống như bị tát một bạt tai vào mặt, vừa đau lại vừa buồn cười.



Một lúc lâu sau, Thiệu Trường Canh mới yên lặng xoay người rời đi, một câu cũng không nói.



Bóng lưng cao lớn lộ ra vẻ mỏi mệt khó có thể che giấu.



Âm thanh giày da dẫm trên sàn nhà, mỗi một tiếng đều giống như đập vào đáy lòng. Thiệu Trường Canh đi tới trước cửa, dừng lại chừng ba giây, quay đầu nhìn Thiệu Vinh một cái, sau đó mới mở cửa bước ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.



***



Thiệu Vinh vẫn cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cho đến khi cửa đóng, trong nhà từ từ khôi phục yên tĩnh. . . . . .



Một giọt nước mắt bất tri bất giác rơi xuống mu bàn tay, cảm giác nóng ấm khiến Thiệu Vinh từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần trở lại.



Nhìn chất lỏng trên mu bàn tay, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai.



Đến lúc này mình lại còn rơi lệ vì hắn.



Dù sao cũng sống chung với nhau nhiều năm như vậy, từ nay về sau nếu không còn gặp lại, xem nhau như người lạ. . . . . .



Cảm giác khó chịu giống như xé đi một phần trái tim vậy.



Có điều, trải qua đêm đó, đã không còn có thể thản nhiên sống chung với hắn nữa.



Không thể tiếp nhận sự khống chế bá đạo của hắn, càng không có biện pháp nhìn thẳng vào mắt hắn.



Vậy thôi, kết thúc đi.



Có lẽ thật lâu về sau, mình vẫn còn có thể nhớ được người kia đã đối xử tốt với mình thế nào.



Nhớ hắn ôm mình trên đầu gối, kiên nhẫn bọc sách giáo khoa cho mình; nhớ hắn mang mình đi sân chơi, nắm tay cùng nhau ngồi xe cáp treo; nhớ được hắn cẩn thận chăm sóc quan tâm chu đáo; nhớ hắn nhiều năm qua vẫn luôn dịu dàng như thế.



Nhớ công ơn nuôi dưỡng hơn mười năm của hắn.



Không có Thiệu Trường Canh, sẽ không có Thiệu Vinh ngày hôm nay.



Chẳng qua là, sau này Thiệu Vinh sẽ không bao giờ. . . Cần lệ thuộc vào Thiệu Trường Canh nữa.



Sau này, Thiệu Vinh sẽ tự mình sống tốt.



Làm ra quyết định như vậy, cam chịu cảm giác trống rỗng như đáy lòng bị khoét một nửa, nghe tiếng gõ cửa của Từ Cẩm Niên, Thiệu Vinh hít một hơi thật dài, cố gắng nặn ra một nụ cười.



Nếu như trước mặt có một cái gương, cậu nhất định sẽ phát hiện nụ cười của cậu so với khóc còn khó coi hơn.