Y Sinh Thế Gia

Chương 50 :

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


Đêm hôm đó, Thiệu Trường Canh một mình lái xe trở về nhà, trong căn nhà trống rỗng không có bật đèn, hắn đi từng bước từng bước một vào phòng, giống như đi vào một vực sâu tăm tối vĩnh viễn không thấy đáy.



Nhiều năm như vậy, mỗi lần về nhà tâm tình hắn luôn trở nên tốt, bởi vì hắn biết, trong nhà có người đang chờ hắn, vào giây phút hắn mở cửa sẽ nở một nụ cười ấm áp nhất.



Thế mà người kia, cuối cùng cũng không thuộc về hắn.



Càng sẽ không ở cùng hắn một đời.



Khó có thể tưởng tượng được, bọn họ ở chung đảo mắt đã hơn mười hai năm.



Nhiều năm vẫn sống trong mâu thuẫn như vậy, mỗi lần nhìn cậu vẻ mặt đơn thuần gọi baba, trong lòng Thiệu Trường Canh kỳ thật cũng không có vui sướng gì.



Hôm nay, đoạn quan hệ này bị cưỡng chế đặt dấu chấm hết, mặc dù không quá viên mãn, nhưng cũng là một loại kết thúc.



Thiệu Trường Canh đi tới cửa phòng ngủ của Thiệu Vinh, đưa tay lên bật đèn.



Trên chiếc giường đơn quen thuộc, chăn được xếp thật chỉnh tề. Trên cái bàn bên cạnh đặt đủ các loại sách tham khảo và một cái hộp bút màu cà phê. Đèn bàn màu xanh mua vào lúc Thiệu Vinh học trung học, có thể tự do điều chỉnh ánh sáng không sợ tổn thương mắt. Trong tủ treo quần áo, mỗi một bộ đều là tự tay Thiệu Trường Canh chọn, mặc trên người Thiệu Vinh vô cùng vừa người.



Căn phòng của Thiệu Vinh. . . . . . Sau này chắc không còn dùng đến nữa rồi.



Tất cả mọi vật trong phòng, nhìn cái nào cũng đều có thể liên tưởng đến một đoạn hồi ức tốt đẹp, hôm nay trông thật châm chọc biết bao nhiêu.



Thiệu Trường Canh trầm mặc đứng ở cửa, cuối cùng nhìn thoáng qua trong phòng một lần nữa, sau đó xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Để cho tất cả mọi vật quen thuộc dần dần biến mất ở trước mắt, xóa đi phần ký ức quý giá nhất trong lòng.



***



Sáng hôm sau, Thiệu Vinh đeo đôi mắt thâm quầng bước xuống lầu, vừa xuống lầu đã nhìn thấy Thiệu Hân Du đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng.



Ba mẹ Từ Cẩm Niên làm ăn ở nước ngoài, vợ chồng Từ Nhiên ở nhà với ông cụ. Tính tình Từ Nhiên ôn hòa, Thiệu Hân Du nhiệt tình cởi mở, hơn nữa còn có Từ Cẩm Niên ở bên cạnh cười cười nói nói, Thiệu Vinh cùng người nhà bọn họ ăn cơm cũng không cảm thấy lúng túng.



Sau khi ăn sáng xong Thiệu Vinh định trở về phòng, đột nhiên bị Thiệu Hân Du gọi trở lại: “Tiểu Vinh.”



Thiệu Vinh ngạc nhiên quay đầu lại: “Sao ạ?”



Thiệu Hân Du do dự một chút, mới nói: “Con theo cô vào thư phòng, chúng ta nói chuyện một chút.”



Mặc dù Thiệu Vinh không muốn lắm, nhưng ở nhà người ta cũng không nên trực tiếp cự tuyệt, chỉ có thể cúi đầu theo cô vào thư phòng.



Thiệu Hân Du đóng cửa lại, để Thiệu Vinh ngồi trên ghế salon, im lặng một lát mới nói: “Con chạy tới đây có phải vì cãi nhau với baba không?”



Thiệu Vinh không thể nói ra lý do thật sự, đành phải cứng ngắc gật đầu.



Thiệu Hân Du nhìn cậu, sau một lúc lâu dò xét hỏi: “Có phải bởi vì chuyện quan hệ huyết thống không?”



Thiệu Vinh kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Cô đã biết rồi?”



Thiệu Hân Du cười cười, “Baba của con cho là chúng ta không biết, thật ra ngoại trừ Thiệu Thần, người trong nhà đều biết con không phải là con ruột của anh ấy.”



“. . . . . .”



“Năm đó lúc con mới ra đời, ông bà sang nước Anh xem con, bà cẩn thận phát hiện ra ghi chép nhóm máu của con hình như đã bị người ta sửa đổi, nên cố tình yêu cầu bệnh viện giấu anh hai giám định nhóm máu một lần nữa. Kết quả giám định con thuộc nhóm máu O, anh hai là nhóm máu AB, con học qua sinh học, hẳn hiểu được ý này là thế nào.”



Thiệu Vinh im lặng.



Căn cứ theo quy luật di truyền, nhóm máu AB mang kiểu gen 1A1B trội cả hai, nhóm máu O mang kiểu gen 1O1O lặn cả hai, bất kể mẹ là loại máu gì, chỉ cần baba di truyền cho mình một gen A hoặc B, mình cũng không thể nào mang nhóm máu O 1O1O ẩn cả hai được.



Chỗ sơ hở rõ ràng như vậy, vừa nhìn liền biết không phải cha con ruột, đừng nói bọn họ là bác sĩ chuyên nghiệp, ngay cả mình. . . . . . Cũng thường xuyên gặp loại câu hỏi phân tích gen này trong bài thi sinh học cấp hai.
—— Thậm chí cả quyền lợi tiếp tục mang họ Thiệu cũng không có sao?



Thiệu Trường Canh làm việc luôn luôn rất gọn gàng, không dây dưa kéo dài, cũng như trên bàn phẫu thuật nhìn thấy khối u liền không chút do dự cắt bỏ.



Thiệu Vinh bây giờ, đối với hắn mà nói, đã biến thành bộ phận hoại tử cần phải cắt bỏ. . . . .



Chỉ là một bộ phận, một bộ phận hoại tử hoàn toàn không có gì để lưu luyến mà thôi. . . . .



“Được rồi. . . . . . Tôi, tôi ký.”



Thiệu Vinh cúi đầu, dùng sức nắm chặt bút, ở trên giấy viết xuống tên của mình.



Bởi vì ngón tay đang run rẩy, hai chữ “Thiệu Vinh” viết đến cực kì khó coi, không biết từ đâu rơi xuống chất lỏng làm ướt trang giấy, mực nước màu đen chậm rãi nhòe đi.



Thiệu Vinh hít sâu một cái, cố nén chua xót trong mắt, đứng lên đưa giấy tờ lại cho luật sư Trương.



Luật sư Trương cười một cái, nói: “Những di vật này cậu nhớ bảo quản cho thật tốt, còn có chìa khóa phòng ốc nữa.”



Thiệu Vinh gật đầu, nhận lấy sổ tiết kiệm, giấy chứng nhận bất động sản, chìa khóa, còn có một tủ sắt không lớn không nhỏ từ trong tay luật sư Trương.



Đây là tất cả những gì mà người mẹ đã sớm qua đời để lại cho cậu.



Cũng là tất cả những gì mà cậu có từ nay về sau. . . . . .



Thiệu Vinh ôm di vật mẹ lưu lại trong ngực, lúc xoay người ra cửa đi bên cạnh người Thiệu Trường Canh. Cậu dừng bước lại, muốn cùng hắn nói vài câu, nhưng há miệng ra lại không nói được chữ nào.



“Sao vậy? Còn có lời muốn nói?” Thiệu Trường Canh lạnh lùng hỏi.



Thiệu Vinh không thể làm gì khác hơn là lắp bắp mở miệng: “Tôi, tôi có thể. . . Sẽ ra nước ngoài du học, có lẽ, thật lâu mới trở về. Sau này. . . . . . Một mình ông nhớ bảo trọng.”



Thiệu Trường Canh gật gật đầu, coi như là trả lời.



“Vậy. . . . . . Tôi đi.”



“Ừ.”



Thiệu Vinh cắn môi, giống như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.



Cậu cúi đầu, từ từ, từng bước từng bước, trong tầm mắt tò mò của mọi người đi ra khỏi cửa.



Ngoài cửa sổ chẳng biết lúc nào trời đã mưa, Thiệu Vinh lại không hề hay biết đi vào trong mưa, trên mặt không ngừng có chất lỏng trượt xuống, không biết rốt cuộc là nước mưa hay nước mắt.



Có phải bắt đầu từ hôm nay không thể nữa gọi là Thiệu Vinh nữa hay không?



Như vậy cậu nên gọi là gì?



Theo họ Tô của Tô Tử Hàng chưa từng gặp mặt? Hay là theo họ An của mẹ?



Bất luận là tên nào, nghe cũng xa lạ đến buồn cười.



Cái tên Thiệu Vinh đã này gọi mười tám năm, sống chung với Thiệu Trường Canh cũng đã mười hai năm. . . . . .



Rất nhiều chuyện, rất nhiều tình cảm, không phải chỉ một phần giấy tờ là có thể hoàn toàn xoá bỏ.



Thiệu Vinh chính là Thiệu Vinh, chỉ sợ cho dù cậu muốn cùng hắn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, cậu cũng không thể đổi họ khác nữa rồi.



Thiệu và Vinh, vĩnh viễn tương sinh, vĩnh viễn tương liên.