Y Sinh Thế Gia

Chương 55 :

Ngày đăng: 07:47 19/04/20


Sáng ngày thứ hai, lúc Thiệu Vinh rời giường thì thấy Trần Lâm Lâm mặc tạp dề đứng trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa sáng.



Trần Lâm Lâm lớn lên rất đẹp, không phải là loại nét đẹp trương dương rõ ràng, trên người của cô nàng có loại khí chất dịu dàng di truyền từ mẹ, cho người ta cảm giác giống như cô bé hàng xóm thân thiết nhà bên. Da của cô nàng rất trắng, tóc dài vén sau gáy lộ ra một đoạn cổ xinh đẹp, lúc này đang mặc tạp dề vui vẻ đứng nấu cơm, nhất định là hình tượng bạn gái hoàn hảo trong suy nghĩ của nhiều bạn nam.



Thiệu Vinh đứng trên thang lầu nhìn Trầm Lâm Lâm, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút cảm giác không hiểu.



Nếu như đêm sinh nhật mười tám tuổi đó không có xảy ra chuyện gì, cậu nghĩ có lẽ cậu sẽ thích một cô gái, cô gái đó sẽ dịu dàng giống như Trần Lâm Lâm, tính tình tốt, hơn nữa còn biết chăm sóc chu đáo. Sáng sớm bạn gái cậu sẽ mặc tạp dề đứng trong phòng bếp nấu cơm, sẽ cùng cậu sửa sang lại gia cụ, quét dọn phòng ốc.



Rồi sau này đến tuổi kết hôn, cậu sẽ cầu hôn cô gái đó, cưới cô ấy về nhà, cùng nhau trải qua một cuộc sống yên bình và hạnh phúc.



Nhưng hôm nay. . . . . .



Cậu đã không còn tư cách này.



Cho dù không phải là trời sinh đồng tính luyến ái, nhưng đã bị đàn ông ôm qua, sao có thể xem như không có chuyện gì ở chung với phụ nữ?



Thiệu Vinh nghĩ đời này chắc mình không còn khả năng yêu ai nữa rồi.



Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người mang theo tài liệu cần thiết cùng đón xe đến trường học.



Hôm nay là chủ nhật, là ngày học sinh cấp ba trở về đăng kí và sửa chữa nguyện vọng, trước cổng trường Thập Nhất Trung có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, người thì vui vẻ phấn chấn, người thì ủ rũ chán nản, nhóm nhóm tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm, không khí vô cùng náo nhiệt.



Không ngờ chỉ mới hai tuần sau khi kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.



Thiệu Vinh, Trần Lâm Lâm, Từ Cẩm Niên, một lần nữa đứng trước cổng trường Thập Nhất Trung, cả ba nhìn nhau, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc khó tả.



Mới chỉ qua một thời gian ngắn như vậy, toàn bộ thế giới giống như đã hoàn toàn xoay chuyển.



Giống như lâu đài trên không bị chặt mất cột trụ, những ước mơ ngây ngô của tuổi trẻ đều bị rớt xuống dưới.



Bình thường Từ Cẩm Niên đi tới chỗ nào cũng vui cười ha ha, rất giỏi điều tiết không khí, nhưng hôm nay cậu ta cũng im lặng đến lạ. Thiệu Vinh biết ông nội Từ Cẩm Niên đã qua đời, tâm tình cậu ta hiển nhiên không tốt, không biết làm gì khác hơn là vỗ vỗ bả vai bạn mình, thấp giọng nói: “Cẩm Niên, cậu đừng buồn nữa.”



Cái cụm từ “đừng buồn” này nói thì dễ nhưng làm thì khó, giống như một lời thoại trong vở kịch an ủi người tệ nhất vậy.



Từ Cẩm Niên biết Thiệu Vinh ngu ngốc này không giỏi an ủi người khác, nghe cậu ta nói như vậy không thể làm gì khác hơn là cười gượng một cái, “Ông nội của tớ bị bệnh đã lâu, tớ đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Chỉ là mấy ngày qua trong nhà loạn thành một đống, tâm tình hơi xấu một chút.”




Ban đầu mình liều mạng muốn học y đích thực là vì để kế thừa cơ nghiệp mà baba cực khổ gây dựng, để lúc hắn quản lý bệnh viện có thể đứng bên cạnh hắn ủng hộ hắn, giúp đỡ hắn. . . . . .



Còn bây giờ mình còn cố chấp đi học y là vì cái gì đây?



Thật sự thích học y đến vậy sao?



Hay là. . . . . .



Thiệu Vinh đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng nặn ra nụ cười nói: “Thưa cô em về trước, sau này sẽ liên lạc với cô.”



Trương Tuyết Du gật đầu, nhìn học sinh của mình đã sắp tốt nghiệp, ánh mắt của cô cũng trở nên ôn hòa rất nhiều, “Về đi. Ra nước ngoài nhớ phải bảo trọng.”



“Vâng.”



“Cô dạy qua rất nhiều học sinh, em là một người rất có thiên phú, sau này nhất định rất có tương lai.” Trương Tuyết Du ngừng một chút, “Bất quá. . . . . . Thiệu Vinh, đôi khi cũng đừng ép buộc mình quá, có rất nhiều chuyện dù tốt hay xấu phải xem xem em nghĩ thế nào.”



“Vâng, em hiểu rồi, em chào cô.” Thiệu Vinh cười cười, tránh tầm mắt của cô, nhanh chóng đi khỏi phòng làm việc, thậm chí cả lời khuyên của cô cũng chưa cẩn thận nghe rõ.



Thật ra những lời này của Trương Tuyết Du có nhiều thâm ý, nhưng khi đó bởi vì tâm tình không yên mà Thiệu Vinh không có để ý kĩ.



Về sau hồi tưởng lại cuộc đối thoại ngày đó, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút tiếc nuối.



Nếu như ngay lúc đó cậu không cố chấp như vậy, kết quả có phải sẽ tốt hơn một chút hay không.



Nếu như ngay lúc đó cậu xoay người lại, có phải Thiệu Trường Canh vẫn đứng đó chờ cậu quay lại hay không?



Song, cái từ “nếu như” này, chỉ là một loại giả thiết đáng buồn.



Thiệu Vinh mười tám tuổi, chỉ có thể ngốc nghếch đi về phía trước, liều mạng để chứng minh mình đủ độc lập và kiên cường.



Cậu sẽ không quay đầu lại.



Vì thế, cậu hoàn toàn không biết, Thiệu Trường Canh ở nơi cậu không nhìn thấy đã thầm lặng bỏ ra bao nhiêu vì mình.