Y Sinh Thế Gia

Chương 56 :

Ngày đăng: 07:47 19/04/20


Ngày đó sau khi báo nguyện vọng xong, Trần Lâm Lâm bị đám bạn gọi đi liên hoan, trong nhà có việc nên Từ Cẩm Niên cũng về trước, một mình Thiệu Vinh đi đến trạm xe bus, đi tới nửa đường thì đột nhiên nhận được một cú điện thoại, trên màn hình hiển thị khuôn mặt của An Lạc.



Tại sao An Lạc lại gọi điện cho mình?



Thiệu Vinh nhíu nhíu mày.



Người cậu này, trong ấn tượng của Thiệu Vinh mà nói, luôn là một người lạnh lùng không thích nói chuyện, có cặp mắt đen thâm trầm như vực sâu không đáy, lúc bị hắn nhìn chằm chằm sẽ cảm thấy lạnh cả sống lưng.



Người này làm việc lâu năm trên thương trường, khiêm tốn chững chạc, tâm cơ thâm trầm, Thiệu Vinh cũng không thích giao thiệp với hắn, hắn hình như cũng không để ý tới cậu, Thiệu Trường Canh thì rõ ràng không thích An Lạc, Thiệu Vinh bị Thiệu Trường Canh ảnh hưởng cũng không thích người cậu này mấy. Mặc dù cậu và An Lạc có quan hệ huyết thống, nhưng trên thực tế cả hai chỉ như người xa lạ.



Bất quá sau khi xem nhật ký mẹ để lại, Thiệu Vinh mơ hồ cảm thấy người cậu này có lẽ phức tạp hơn mình nghĩ, lúc này lại gọi điện thoại tới, không biết có phải là có liên quan đến cái két sắt kia không. . . . .



Nghĩ tới đây, tâm tình Thiệu Vinh không khỏi có chút khẩn trương, cậu bấm nhận điện thoại, cố giữ bình tĩnh nói: “Cậu, cậu tìm con?”



Giọng của An Lac vẫn lạnh nhạt giống như trong trí nhớ, “Con ở đâu?”



“Con mới vừa ra khỏi trường học.”



“Cùng đi ăn cơm đi.”



“Con. . . . . .”



Thiệu Vinh chưa kịp nói xong đã bị An Lạc cắt ngang: “Con đứng trước cổng trường chờ cậu, cậu đến đón con.”



“A. . . . . . Được.”



Bên kia liền cúp điện thoại.



Mười phút sau, một chiếc BMW màu đen xuất hiện trước cổng trường học Thập Nhất Trung.



An Lạc ấn cửa kính xe xuống, thấy Thiệu Vinh đang đứng cúi đầu dựa vào một gốc cây yên lặng bấm điện thoại di động, ngón tay thon dài trắng nõn di chuyển thanh thoát trên màn hình, ánh sáng của màn hình điện thoại chiếu lên mặt của cậu, làm cho sắc mặt cậu trông có chút tái nhợt.



Nhiều ngày không gặp, cậu hình như đã gầy hơn rất nhiều, trông cũng trầm lặng hơn so với trước kia. . . . . . .



Có phải trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì hay không?



An Lạc nhíu mày, thấp giọng gọi: “Thiệu Vinh.”



Thiệu Vinh ngẩng đầu lên, trông thấy hắn thì cười nhẹ một cái, cất điện thoại di động bước nhanh về phía hắn.



“Cậu.” Thiệu Vinh mở cửa ngồi lên xe, vừa cài dây an toàn vừa nói, “Đã lâu không gặp.”



An Lạc thấp giọng nói: “Ừ, trong khoảng thời gian này ở nước ngoài suốt, hôm qua vừa trở về.”



Thiệu Vinh không rõ lắm việc làm ăn của hắn, chỉ biết là hắn có vẻ không thích ở trong nước mấy, bắt đầu từ mấy năm trước đã chuyển trọng tâm việc làm ăn ra nước ngoài, quanh năm suốt tháng luôn bận rộn ở bên đó, thời gian về nước có thể đếm được trên đầu ngón tay.



Hai người ngồi trong xe nhất thời không nói gì, bầu không khí thật yên lặng.



Một hồi lâu sau An Lạc mới hỏi: “Muốn ăn gì?”



Thiệu Vinh nói: “Gì cũng được ạ.”



An Lạc gật đầu, trực tiếp lái xe đến xa lộ cao tốc đi tới vùng ngoại thành, tốc độ xe dần dần tăng nhanh, dọc đường đi phong cảnh xẹt qua như chớp nhoáng ngoài cửa kính.



“Cậu.” Thiệu Vinh nghi ngờ hỏi, “Ăn cơm thôi không cần phải đi xa như vậy đi?”




Trong tấm ảnh, hắn mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, đang mỉm cười ngồi dưới tàng cây, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt của hắn làm cho cả người hắn trông vô cùng ấm áp, nhu hòa.



Kỳ quái là trong góc hình còn có một người.



Bởi vì khoảng cách quá xa, mặt mũi người kia trở nên mơ hồ không rõ, nhìn không ra được là người nào, chẳng qua là từ tầm nhìn của người kia, có vẻ như hắn đang nhìn người nọ.



Chẳng biết tại sao, tấm hình vốn trông đẹp đẽ ấm áp như vậy, bởi vì có người kia xen vào mà trong bất chợt lại trở nên mâu thuẫn đến kì lạ, giống như trang giấy trắng tinh sạch sẽ bị người ta cố tình bôi đen.



Giống như có một loại cảm xúc dày đặc xuyên qua tấm hình cũ kĩ này phát ra ngoài.



Cái loại ánh nhìn sâu sắc đến mức muốn bao phủ người đàn ông trong tấm ảnh. . . . . .



Cơ hồ ngay cả không khí cũng vì vậy mà đông lại.



Thiệu Vinh cầm tấm hình, tim nhất thời đột nhiên đập thật nhanh.



Đây là album ảnh của mẹ, mà vị trí người đàn ông trong tấm ảnh vừa vặn là bãi cỏ trước biệt thự của An gia, nói cách khác, người trong tấm ảnh này chính là anh trai sinh đôi của mẹ —— An Dương!



Mà người núp trong góc nhìn chằm chằm vào An Dương, xét tỷ lệ vóc người, khí chất lạnh lùng này, rất có thể là cậu An Lạc!



Nói cách khác, rất nhiều năm về trước, giữa hai cậu An Dương và An Lạc có lẽ có bí mật gì đó không thể cho ai biết?!



Ánh mắt như vậy, cho dù chỉ là trong tấm ảnh cũng đủ làm người sợ hãi.



—— Nhưng bọn họ không phải là anh em ruột sao?



Thiệu Vinh bối rối nhìn tấm hình này, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của An Lạc.



“Sao vậy?” An Lạc hỏi.



Thiệu Vinh vờ như không có việc gì lật vài tờ trong album, nói: “Cậu, con có thể mang album ảnh này về không? Hình như là album ảnh mẹ chụp, rất có ý nghĩa.”



An Lạc cầm album trong tay cậu, lật vài tờ, phát hiện tất cả đều hình phong cảnh nhàm chán.



“Được.” An Lạc nói.



Thiệu Vinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu thuận tay cầm luôn mấy bức tranh mẹ tự tay vẽ, nói: “Mấy cái này có thể lấy được không? Là tranh của mẹ . . . . . Con muốn lấy về làm kỷ niệm.”



An Lạc trầm giọng đáp: “Tùy con.”



“An tiên sinh, cơm tối đã chuẩn bị xong.” Có người đi lên lầu cung kính nói.



An Lạc gật đầu, xoay người đi xuống lầu, “Đi thôi, xuống ăn cơm.”



Trên bàn ăn, hai người cũng không nói chuyện, không khí vô cùng trầm lặng.



Nhìn An Lạc ngồi đối diện mặt không chút thay đổi gắp thức ăn, nhớ tới nụ cười ôn hòa của An Dương trong tấm ảnh, trong lòng Thiệu Vinh đột nhiên sinh ra một loại ý nghĩ vô cùng quỷ dị.



Chẳng lẽ cậu len lén thầm mến anh ruột của mình sao?



. . . . . . Này. . . . . . Loại suy đoán này thật sự rất đáng sợ.



Thiệu Vinh vội vàng cúi đầu buồn bực ăn cơm, đè nén cảm giác mãnh liệt ở đáy lòng.