Y Sinh Thế Gia

Chương 57 :

Ngày đăng: 07:47 19/04/20


Tối hôm đó, Thiệu Vinh ở An gia ăn cơm, sau khi ăn xong An Lạc liền dẫn cậu đến thư phòng để thanh toán cổ phần của An Phỉ ở An thị.



Thiệu Vinh hoàn toàn không hiểu những thứ này, chẳng qua sau khi nghe An Lạc đề cập đến số tiền trong tài khoản thì có chút giật mình.



Không ngờ 5% của mẹ ở An thị qua hơn mười năm đã trở thành một khối tài sản lớn như vậy. An Lạc đưa một tấm thẻ cho Thiệu Vinh, nói đã gửi khoản tiền này vào trong đó, còn nói về sau lúc cuối năm chia hoa hồng sẽ tiếp tục gửi tiền vào thẻ này.



Thiệu Vinh cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.



Tuy rằng An Phỉ là mẹ ruột cậu, nhưng bất quá cũng chỉ là nghe theo sắp đặt của anh trai mà thôi, cũng không phải thật lòng muốn sinh ra cậu, Thiệu Vinh cảm thấy mình không có tư cách thừa kế phần tài sản này.



Chẳng qua nhìn sắc mặt lạnh lùng và thái độ kiên quyết của An Lạc, Thiệu Vinh đành phải nghe lời nhận thẻ.



Đi ra khỏi An gia, trở lại biệt thự nhỏ ở ngoại thành, Thiệu Vinh bắt đầu đóng gói thu thập hành lý.



Thật ra cũng không có gì để thu thập, quần áo Thiệu Trường Canh xếp sẵn cho cậu cậu không có mang theo, trong nhà này cũng không có bao nhiêu đồ thuộc về cậu. Sắp xếp lại phiếu điểm và tài liệu trong túi văn kiện kia, còn cái khăn quàng cổ duy nhất mang theo từ nhà Thiệu Trường Canh, cất kĩ thẻ tín dụng và sổ tiết kiệm. . . . . . Đây chính là toàn bộ những gì cậu có thể mang đi.



Về phần di vật mà mẹ lưu lại. . . . .



Thiệu Vinh cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó bỏ nhật kí và mớ tài liệu kia vào trong két sắt rồi khóa lại, tiếp theo ôm két sắt đi ra rừng cây phía sau biệt thự, đào một cái hố dưới một gốc cây đại thụ dễ nhận biết, vùi két sắt xuống dưới đó rồi cẩn thận lấp đất lại, dùng thêm lá cây để che ở bên trên, lúc này mới yên lòng xoay người trở về nhà.



Những tư liệu kia hết sức quan trọng nhưng cũng hết sức nguy hiểm, dù sao trong đó có cả bằng chứng phạm tội của thái tử, mang theo trên người lỡ như bị người ta phát hiện hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Hơn nữa cậu ra nước ngoài học, mang theo những thứ này cũng không thuận tiện, đành phải tạm thời chôn két sắt ở chỗ này, sau này có gì cần thì đến lấy sau.



Xử lý xong tất cả mọi việc, Thiệu Vinh xoay người trở lại phòng ngủ, ngồi trên giường gửi tin nhắn cho Trần Lâm Lâm.



“Lâm Lâm, có gì cậu ăn tối ở bên ngoài đi, tớ đã ăn rồi.”



Trần Lâm Lâm gửi lại: “Nếu thấy khuya mà tớ còn chưa về cũng không cần chờ tớ, tớ qua nhà nhỏ bạn thân tâm sự một chút.”



“Ừ, được rồi.”



Thiệu Vinh biết ngoại trừ mình và Từ Cẩm Niên ra, Trần Lâm Lâm còn có rất nhiều bạn gái thân thiết, mấy cô gái tụ chung một chỗ chắc chắn có rất nhiều chuyện để nói.



Nếu cô nàng ở nhà bạn, Thiệu Vinh cũng không cần lo lắng cho an toàn của cô nàng nữa.



Một mình cậu nhàm chán ngồi trên giường một lát, cuối cùng quyết định lấy ra tấm danh thiếp mà Alan đã đưa cho cậu, bấm gọi theo số điện thoại in trên đó.



Bên tai truyền tới một thanh âm ôn hòa dễ nghe, “A lô, ai vậy?”



Thiệu Vinh nắm chặt điện thoại di động, khẩn trương nói: “Xin chào, tôi là Thiệu Vinh.”



Bên kia hình như có chút kinh ngạc, một lát sau mới truyền đến cười nói: “Ồ, là cậu sao.”



Tuy chỉ là mấy chữ đơn giản, Thiệu Vinh lại cảm thấy lạnh cả gáy.



Dù sao người bên kia điện thoại cũng là nhân vật từng lăn lộn trong xã hội đen, cho dù thanh âm dịu dàng đến thế nào đi nữa cũng khó mà khiến cho người ta có thể bình tĩnh nói chuyện với hắn.



“Sao đột nhiên lại tìm tôi?” An Dương thản nhiên hỏi, “Gặp phải chuyện gì khó khăn à?”



Thiệu Vinh suy nghĩ một chút mới nghiêm túc nói: “Lần trước không phải chú nói nếu tôi muốn làm ăn có thể tìm chú giúp đỡ sao? Hôm qua tôi mới lấy được một triệu đồng di sản mẹ để lại, không biết nên xử lý số tiền kia như thế nào, vì vậy mới định phiền chú giúp tôi xem thử một chút. . . . . .”



“Thì ra là vậy.” An Dương hiểu rõ nói, “Cậu muốn dùng một triệu này làm vốn kiếm thêm chút tiền phải không?”



Thiệu Vinh gật đầu, “Đúng vậy, dù sao số tiền này tôi cũng không biết dùng thế nào, bỏ vào ngân hàng cảm thấy quá lãng phí.”



An Dương mỉm cười, “Đừng lo, chuyện này giao cho tôi là được rồi. Trưa mai mười hai giờ chúng ta gặp nhau ở lầu hai quán cà phê ở quảng trường Tân Ninh được chứ?”




Mặc dù cách làm của Thiệu Trường Canh có chút bá đạo, nhưng ít nhất cũng cho Thiệu Vinh cảm giác hắn thật sự quan tâm.



Ngược lại cách làm vừa nắm chặt vừa thả lỏng của An Dương làm cho Thiệu Vinh rất không được tự nhiên, cảm thấy mình giống như một con diều, nhìn qua có vẻ đang bay rất cao rất xa, nhưng sợi dây quyết định vẫn nằm trong tay An Dương.



Tầm mắt đảo một vòng quanh cửa hàng, Thiệu Vinh chọn một bộ quần áo màu trắng kiểu dáng đơn giản, cúi thấp đầu đi tới trước mặt An Dương.



An Dương nhìn cậu một cái, nói: “Một bộ ít quá, chọn thêm hai bộ đi.”



Thiệu Vinh lại quay đầu đi chọn thêm hai bộ.



Nhìn bộ dáng nghe lời của đứa nhỏ này, An Dương mới hài lòng gật đầu, sau đó đi tới trước quầy quẹt thẻ tính tiền.



Sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm, hai người tiếp tục đi về phía trước , bởi vì không có gì để nói nên cả hai lại tiếp tục im lặng.



Thiệu Vinh cúi đầu ngoan ngoãn đi bên cạnh An Dương, mỗi lần An Dương nghiêng đầu nhìn cậu chỉ có thể thấy một bên mặt không có bao nhiêu biểu tình của cậu.



—— Một bên mặt giống y hệt người kia.



Nhưng người kia đã sớm rời khỏi cuộc sống này, thứ duy nhất để lại chính là con trai kế thừa gen của hắn.



Con trai hắn hôm nay đã tròn mười tám tuổi, thời gian qua nhanh đến mức làm cho người ta không ứng phó kịp.



An Dương nhìn Thiệu Vinh bên cạnh cúi đầu bước đi, đột nhiên rất muốn đưa tay sờ thử mái tóc mềm mại của cậu.



Mỗi lần thấy đứa nhỏ này sẽ không nhịn được mềm lòng, dù sao trong người nó cũng chảy dòng máu của Tô gia và An gia, khuôn mặt khi lớn lên lại giống hệt Tô Tử Hàng, lúc cười lại có chút giống mình.



Đứa nhỏ này thậm chí có thể coi là con của hắn và Tô Tử Hàng.



Nếu như năm đó không có xảy ra chuyện đó, hắn và Tô Tử Hàng, cùng với Tiểu Vinh, sẽ là một gia đình cực kỳ hạnh phúc.



An Dương nhẹ nhàng vươn tay ra, trong một khắc sắp đụng phải Thiệu Vinh, Thiệu Vinh đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút nghi ngờ nhìn An Dương, “Chú. . . . . . ?”



Ngón tay An Dương đột nhiên cứng trong không khí.



—— Nó gọi mình là chú xưng hô xa lạ lại buồn cười như vậy.



Trong lòng nó chỉ có một người cha là Thiệu Trường Canh, mình đối với nó mà nói bất quá chỉ là một người qua đường không có quan hệ gì mà thôi.



Nó cũng không có xem Tô Tử Hàng là cha.



Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Thiệu Vinh, An Dương cười cười, thu tay lại, “Sau khi ra nước ngoài nhớ được gọi điện thoại báo bình an cho tôi biết, tôi không thể ra sân bay tiễn cậu.”



Thiệu Vinh gật đầu: “Được.”



“Tôi đi trước, một mình cậu đón xe về nhà đi.”



“Được rồi.”



An Dương xoay người rời đi, một thân quần áo màu trắng dưới ánh mặt trời trông vô cùng chói mắt, sống lưng thẳng tắp cũng có chút cứng ngắc mất tự nhiên.



—— Vừa rồi hắn nhớ tới Tô Tử Hàng cho nên mới muốn vươn tay ra sờ tóc của mình sao?



Thiệu Vinh tâm tình phức tạp đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn bóng người kí dần dần biến mất ở cuối ngã tư đường.