Y Sinh Thế Gia

Chương 58 :

Ngày đăng: 07:47 19/04/20


Tin tức Thiệu Vinh sắp ra nước ngoài du học nhanh chóng truyền khắp thân bằng hảo hữu, không lâu sau ngay cả Thiệu Thần cũng biết.



Chiều hôm đó, Thiệu Vinh đột nhiên nhận được điện thoại của Thiệu Thần.



“Tiểu Vinh, nghe nói em muốn ra nước ngoài du học hả?” Thanh âm Thiệu Thần vẫn mang theo ý cười quen thuộc, “Em thằng nhóc này, có tương lai lắm đó, thi được đủ điểm IELTS nữa chứ, làm anh đây ngay cả thi cấp sáu cũng phải thi mấy lần cảm thấy rất xấu hổ!”



“. . . . . .” Thiệu Vinh nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.



Trong lòng cậu, Thiệu Thần luôn giữ một vị trí vô cùng đặc biệt, mặc dù khi còn bé hay bị hắn ăn hiếp, nhưng dù sao cũng cùng nhau lớn lên, lại còn là anh họ của mình, trước giờ Thiệu Vinh vẫn xem hắn như anh trai.



Mỗi lần trở lại Thiệu gia, cậu đều thích đi chơi với Thiệu Thần, rất nhiều chuyện không dám nói với Thiệu Trường Canh thỉnh thoảng sẽ tâm sự với Thiệu Thần. Đều là bạn cùng lứa dĩ nhiên không cần cố kị quá nhiều, hơn nữa Thiệu Thần còn có chút đầu gỗ, không suy nghĩ sâu xa, ở chung với hắn Thiệu Vinh luôn cảm thấy rất thoải mái.



“Sao không nói gì?”



“Ách, tại em học lâu rồi mới thi được như vậy.” Thiệu Vinh được khen có chút ngượng ngùng, “Vả lại hai cái này khác nhau mà, nói không chừng em đi thi cấp sáu lại rớt ấy chứ.”



Thiệu Thần cười nói: “Được rồi được rồi, đừng khiêm tốn với anh nữa.”



“. . . . . .”



Thiệu Thần ngừng một chút, tiếp tục nói: “Lúc trước không phải em hỏi anh điểm chuẩn của đại học y trong nước sao, anh còn tưởng em muốn vào trường anh học, hôm nay mới biết thì ra em muốn ra nước ngoài học, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử.”



Thiệu Vinh im lặng một chút, sau đó tò mò hỏi: “Sao anh biết được chuyện này?”



Thiệu Thần đáp: “Cô nói đó. À đúng rồi, là Từ Cẩm Niên, bạn thân của em đó, là nó nói cho cô biết.”



“. . . . . .” Từ Cẩm Niên đồ nhiều chuyện này.



“À, thiếu chút nữa quên nói chuyện chính, tối nay em có rảnh không? Về nhà một chuyến đi, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, thuận tiện tiễn em đi.”



“A. . . . . .”



“Yên tâm đi, cô không có nướng bánh ngọt ép chúng ta ăn đâu, hôm nay là mẹ anh tự mình xuống bếp.”



“Em. . . . . .”



“Em cái gì mà em, đừng nói với anh là em không rảnh.”



“. . . . . .”



Bữa cơm đoàn viên tiễn biệt này, cậu không có tư cách để đi.



Thiệu Trường Canh đã đoạt tuyệt quan hệ với cậu, cậu không còn là người của Thiệu gia nữa, vả lại nếu gặp phải Thiệu Trường Canh ở đó thì biết làm thế nào?



Thiệu Vinh cảm thấy khó hiểu, tại sao người họ Thiệu không hề biết chuyện Thiệu Trường Canh đã đuổi mình khỏi nhà?



Hắn chưa nói với mọi người sao?



“Sao đây? Về nhà một chuyến chứ có phải bị bắt vô đồn cảnh sát mà phải suy nghĩ lâu như vậy?” Thiệu Thần trêu chọc, “Sáu giờ tối về nhà, mẹ anh mua nhiều thức ăn lắm, còn có món sò mà em thích ăn nhất nữa.”



Thiệu Vinh vội vàng nói: “Anh thay em nói tiếng cám ơn với bác gái, tối nay em không về được, em bận chút việc.”



“Không phải nghỉ học rồi sao? Em còn có thể bận việc gì, đừng kiếm cớ với anh.”



“. . . . . .”



“Quyết định vậy đi, sáu giờ tối, nhớ sáu giờ đấy!”
Thiệu Vinh cũng chỉ cúi thấp đầu nhìn chằm chằm vào bát mình, hoàn toàn không dám quay đầu sang nhìn hắn.



Mùi hương quen thuộc trên người hắn vẫn bao phủ xung quanh cậu, nhích qua bên trái một chút là có thể đụng đến bàn tay đang cầm đũa của hắn, nhận thức như vậy làm cho Thiệu Vinh vô cùng khẩn trương.



Trong lúc bất chợt tim đập thật nhanh.



Không biết tại sao hắn lại đối xử với mình như vậy, không để ý tới cảm nhận của mình cưỡng bức mình. . . . . . Mình vốn nên hận hắn mới đúng, nhưng ngay giờ phút hắn xuất hiện, ngoại trừ khẩn trương mình lại cảm thấy luyến tiếc. . . . . .



Trở về Thiệu gia ăn bữa cơm đoàn viên này cũng một phần vì muốn gặp hắn một lần, thậm chí còn mong chờ hắn xuất hiện. . . . . .



Suy nghĩ như vậy làm cho Thiệu Vinh cảm thấy bị đả kích gấp bội.



Ăn xong hết bữa cơm, biểu tình trên mặt Thiệu Vinh vẫn còn chút hoảng hốt.



Thiệu Xương Bình nhìn hai người một cái, nói: “Đã muộn rồi, thôi thì hai người ngủ ở đây đi, dù sao cũng có sẵn phòng ngủ.”



Gần như là không hẹn mà hai người cùng đồng thời lên tiếng nói: “Không được.”



Hai người quá ăn ý làm cho mọi người ngơ ngác một chút, Thiệu Vinh lại càng thêm lúng túng, mặt đỏ lên.



Thiệu Trường Canh giải thích: “Em phải về nhà, còn chút văn kiện phải xử lý.”



Thiệu Xương Bình nói: “Ồ, cần anh lái xe đưa về không?”



Thiệu Trường Canh lắc đầu, “Không cần, em lái xe từ sân bay tới.”



Thấy Thiệu Trường Canh đứng dậy muốn đi, lúc này Thiệu Vinh mới lí nhí nói: “Con. . . . . . Con cũng phải về.”



Thiệu Thần nghi ngờ nhìn cậu, “Chứ sao nữa, bác hai về không lẽ em còn ở lại đây?” Ngừng một chút, lại càng nghi ngờ nói, “Hai người không phải ở chung một nhà sao? Chẳng lẽ muốn tách ra về riêng?”



“Em. . . . . .”



Thiệu Vinh đang không biết nên giải thích như thế nào, đã nghe Thiệu Trường Canh thấp giọng nói: “Đi thôi, còn ngồi đó làm cái gì nữa.”



Thiệu Vinh ngơ ngác một chút, ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của hắn.



Ánh mắt của hắn giống như đầm lầy đen tối không thấy đáy, thu hút người ta chìm đắm vào trong đó, thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của mình trong mắt hắn.



Tim đột nhiên đập thình thích, Thiệu Vinh cũng không biết mình đang làm gì, đại não trực tiếp làm theo lời của hắn, ngơ ngác đi theo phía sau hắn, cùng nhau ra khỏi cửa.



Chờ lúc tỉnh táo lại, Thiệu Vinh đã đứng ở trước xe Thiệu Trường Canh.



“Tôi. . . . . .” Thiệu Vinh nhìn hắn, có chút luống cuống, “Tôi tự gọi xe về là được rồi.”



Thiệu Trường Canh liếc cậu một cái, “Ở đây không gọi được xe.”



“. . . . . .”



“Hay là muốn tự đi bộ trở về?”



“. . . . . .”



“Lên xe đi.” Thiệu Trường Canh đưa tay mở cửa xe, biểu tình trên mặt có chút lạnh nhạt.



Thiệu Vinh không thể làm gì khác hơn là kiên trì ngồi vào trong xe.