Y Sinh Thế Gia

Chương 64 :

Ngày đăng: 07:47 19/04/20


Nghe Thiệu Trường Canh giải thích như vậy, Chu Mặc lập tức hiểu ra, nhìn Thiệu Vinh nói: “Thì ra đây là ba của cậu!”



“. . . . . .” Thiệu Vinh cúi đầu không nói lời nào, không thừa nhận cũng không phủ nhận.



Chỉ có Thiệu Trường Canh vẫn bình tĩnh như cũ, hắn nhìn Chu Mặc, hỏi: “Cháu là con trai của Vũ Phong, Chu Mặc phải không?”



Chu Mặc gật đầu, “Dạ đúng ạ!”



—— Theo như lời ông già nhà mình kể, năm đó vị đàn anh này đối với ổng ơn trọng như núi, lúc ổng gặp khó khăn còn giúp đỡ ổng rất nhiều. Dưới sự miêu tả khoa trương của Chu Vũ Phong, Chu Mặc cũng cảm thấy vô cùng sùng bái vị tiên sinh này.



Đứng trước mặt Thiệu Trường Canh, Chu Mặc giống như học sinh đang bị thầy giáo hỏi bài, thái độ cung kính không nói, ngay cả tư thế đứng cũng rất nghiêm túc.



Thiệu Trường Canh nhìn con trai của bạn mình, cảm giác không vui khi không khí ấm áp giữa hai cha con bị phá hỏng cũng dần dần biến mất, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều, sau đó gật đầu nói: “Chu Mặc, cháu lớn lên giống hệt ba cháu.”



Chu Mặc cười cười đáp: “Phải ạ, ai cũng nói vậy hết.”



Thiệu Trường Canh cũng mỉm cười, “Cảm ơn cháu đã chăm sóc Tiểu Vinh nhà chú.”



Chu Mặc vội vàng lắc đầu nói: “Không cần khách sáo, nên mà.”



Thiệu Vinh lại bị giọng điệu “bao che khuyết điểm” của Thiệu Trường Canh làm cho có chút lúng túng, cậu cảm thấy hắn nói cái gì mà “Tiểu Vinh nhà chú” đúng là càng nói càng thuận miệng, nghe hắn ở trước mặt người khác mở miệng một tiếng “Tiểu Vinh nhà chú,” giống như đang tuyên bố “nó là của chú.”



Thiệu Vinh đột nhiên rất muốn hỏi, tôi là người của ông khi nào vậy?



Không phải vừa rồi còn đang chiến tranh lạnh sao? Suốt một năm không hề ngó ngàng gì tới mình, bây giờ đột nhiên xuất hiện, lại còn rất tự nhiên nói “Tiểu Vinh nhà chú” . . . . . . Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì đây?



Thiệu Vinh còn chưa kịp nghĩ ra đáp án, Thiệu Trường Canh đã quay đầu lại, thấp giọng hỏi: “Tiểu Vinh đói bụng chưa?”



“. . . . . .”



Cả ngày hôm qua không ăn gì, buổi chiều còn phải ở lại bệnh viện súc dạ dày, bây giờ trong bụng trống rỗng, không đói mới là lạ.



Thiệu Trường Canh tiếp tục nói: “Tình trạng bệnh của con cũng không nghiêm trọng lắm, đã không ăn gì hơn 12 tiếng rồi, bây giờ có thể ăn chút gì đó, để ba xuống lầu mua cho một ít thức ăn, con muốn ăn gì?”



Thiệu Vinh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại ngượng ngùng cúi đầu, một lát sau mới nhỏ giọng đáp: “Dạ. . . Gì cũng được.”



—— Ngoan ngoãn thật, mỗi khi nhìn thấy Tiểu Vinh nghe lời như vậy, hắn luôn cảm thấy mềm lòng.



Thiệu Trường Canh vươn tay ra xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Vậy con nói chuyện với học trưởng một lát đi, ba xuống dưới mua đồ ăn cho con.”



Dứt lời liền đứng lên xoay người đi ra ngoài, hoàn toàn không có để ý tới khuôn mặt đỏ bừng của Thiệu Vinh.



Nhìn bóng lưng hắn biến mất ở cửa, còn có vẻ mặt khiếp sợ của Chu Mặc, Thiệu Vinh hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.



Xấu hổ quá đi mất. . . . . .



Sờ đầu con trai như sờ thú cưng, còn dùng giọng điệu yêu thương trìu mến như vậy để nói chuyện, giữa hai cha con bình thường làm gì có ai buồn nôn như vậy chứ? Hắn không biết ngượng cũng không sợ người ngoài chê cười sao?!



Bất quá, “người ngoài” Chu Mặc thần kinh thô hiển nhiên không phát hiện được có chỗ nào không đúng, chẳng những không chê cười mà ngược lại còn rất hâm mộ nhìn Thiệu Vinh, nói: “Ba của cậu thật là đẹp trai nha, Thiệu Vinh.”
Không thể quên được hắn, Thiệu Vinh thậm chí còn không biết tình cảm của mình dành cho hắn rốt cuộc là tình cảm gì. Là yêu hay hận, hay chỉ là lòng biết ơn?



Thiệu Vinh chỉ biết, bất luận mình dành cho hắn tình cảm nào, hắn cũng là người duy nhất không ai có thể thay thế được.



Chỉ có hắn mới có thể chiếm cứ đầu óc mình, chỉ có hắn mới thường xuyên xuất hiện ở trong mơ, cũng chỉ có hắn mới có thể làm cho tâm tình của mình thay đổi thất thường.



Thiệu Vinh đột nhiên nghĩ, nếu hôm qua mình thật sự xui xẻo chết ở nơi đất khách quê người này, có phải hắn sẽ là người cảm thấy đau khổ nhất không?



Đứa con nuôi nhiều năm chết đi như vậy, trong lòng hắn nhất định rất khó chịu.



Giống như nếu có một ngày hắn xảy ra chuyện, người đau khổ nhất cũng sẽ là mình. . . . . .



Công ơn nuôi dưỡng lớn hơn trời, tình cảm sống nương tựa lẫn nhau mười mấy năm, mấy cái đó không phải nói bỏ là bỏ được.



Thật ra Thiệu Vinh rất cảm kích sự chăm sóc chu đáo của hắn nhiều năm qua, cũng muốn hiếu thảo với hắn, báo đáp công ơn của hắn, chẳng qua phương thức mà Thiệu Trường Canh muốn được báo đáp không phải dễ chấp nhận. . . . . .



Hắn đã từng nói, “Tôi không muốn khôi phục loại quan hệ cha con này”, “tôi nghĩ tôi muốn cái gì chính cậu cũng biết.”



Trước kia Thiệu Vinh không biết hắn muốn cái gì, nhưng sau đêm mười tám tuổi đó, cậu đã biết, biết rất rõ nữa là khác. . . . .



Nhưng mà loại chuyện này, tạm bỏ qua luân thường đạo đức, thân thể cũng sẽ rất đau. Dù sao cũng không phải là trời sinh đồng tính luyến ái, muốn chấp nhận hắn thật sự có chút khó khăn. . .



Thiệu Vinh nằm trên giường suy nghĩ lung tung, rốt cuộc không chống nổi cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại rồi thiếp đi.



Cậu không hề phát hiện được, phương hướng mình suy nghĩ đã lên đến trình độ “có thể tiếp xúc thân thể với hắn được hay không”. . . . . .



Về phần chấp nhận trên phương diện tâm lí, Thiệu Vinh đã bất giác bỏ qua luôn rồi.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Thiệu cha: Baba đối xử với con rất tốt, đúng không?



Thiệu Vinh: Đúng.



Thiệu cha: Baba chăm sóc con cũng rất tốt, đúng không?



Thiệu Vinh: Đúng.



Thiệu cha: Thế nên bây giờ con cần phải hiến dâng thân mình cho baba, đúng không?



Thiệu Vinh: Đúng.



Thiệu Vinh: Khoan đã, cái này không đúng. . . . . .



Thiệu cha: Đáp ứng rồi, không cho đổi ý.



Thiệu Vinh: . . . . . .