Y Sinh Thế Gia

Chương 65 :

Ngày đăng: 07:47 19/04/20


Lúc Thiệu Trường Canh đến bệnh viện tư nơi Thiệu An Quốc đang dưỡng bệnh thì trời đã tối, đèn đường đều đã được bật, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống đường phố London phồn hoa và náo nhiệt, trên đường người đến người đi, một mình Thiệu Trường Canh đứng ở đầu đường, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác cảnh vật chuyển dời.



Nhớ lại nhiều năm trước lúc mình vừa tới London cũng bằng tuổi Thiệu Vinh bây giờ, mới chớp mắt thời gian đã trôi qua nhanh như vậy, nhóc con bên cạnh mình bây giờ đã trưởng thành rồi.



Chỉ là không ngờ, mình vốn dĩ chỉ muốn làm một người cha tốt, thế nhưng lại sinh ra dục vọng độc chiếm và tình yêu sâu đậm như vậy với nó. . . . . .



Tự bản thân Thiệu Trường Canh cũng cảm thấy loại tình cảm này thật sự quá khó tin.



Yêu đứa con tự tay mình nuôi lớn, chuyện này đi nói với người qua đường chắc cũng dọa người ta sợ chết khiếp, rất khó tưởng tượng nếu Thiệu An Quốc tỉnh táo biết được sự thật sẽ cảm thấy như thế nào?



Có phải sẽ ông ta cẩn thận chuẩn bị cách đối phó như những lần trước kia?



Không biết ông ta sẽ dùng thủ đoạn gì để hãm hại Thiệu Vinh, giống như ngày xưa đã từng khiến cho Tô Tử Hàng phải vĩnh viễn nhắm mắt lại trong phòng phẫu thuật.



Thiệu Trường Canh nhíu nhíu mày, xoay người đi vào bệnh viện, dừng bước trước cửa phòng bệnh của Thiệu An Quốc.



Nhìn người cha trong phòng đeo mắt kiếng ngồi tựa vào giường đọc báo, thân là con nhưng Thiệu Trường Canh lại cảm thấy hoàn toàn bất lực.



—— Thiệu An Quốc, thật sự là một con hồ ly giảo hoạt đa mưu túc trí.



Lúc đầu khi Thiệu An Quốc đưa báo cáo chẩn đoán bệnh cho hắn xem, trong lòng Thiệu Trường Canh chỉ cảm thấy vô cùng đau xót, hắn chưa hề nghi ngờ tính chân thật của báo cáo này, cũng như không có cẩn thận đi kiểm tra xem báo cáo có phải là thật hay không.



Bởi vì hắn cảm thấy, người cha thân là bác sĩ của mình sẽ không lừa gạt ai.



Khi đó hắn vẫn chưa biết tới ân oán phức tạp giữa thái tử, Tô Tử Hàng, và Thiệu gia, suy nghĩ đầu tiên sau khi biết được ba mình bị bệnh chính là phải đưa ông đến nơi tốt nhất để điều trị, hoàn toàn không nghĩ tới khả năng “ông ta giả bệnh.”



Nhưng sau khi biết được tất cả mọi chuyện —— nhất là sự thật về cái chết của Tô Tử Hàng mà Trần Đan đã kể —— Thiệu Trường Canh không khỏi hoài nghi rằng Thiệu An Quốc, một trong những người đứng đằng sau bức màn, có phải cố tình giả bệnh để trốn ra nước ngoài hay không?



Mấy năm qua ông ta vẫn chăm chỉ tập luyện thể dục, thân thể rất tốt, tại sao đột nhiên lại mắc phải loại bệnh này?



Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, vì vậy hắn mới nhờ Chu Mặc ở London âm thầm theo dõi mọi cử động của Thiệu An Quốc, lén lút quan sát một năm, quả nhiên phát hiện có vấn đề.



Ai đó làm ơn giải thích thử xem, người mắc bệnh Alzheimer suy giảm trí nhớ, suy nghĩ không ổn định, tại sao mỗi ngày đều đọc báo đúng giờ? Tại sao luôn chú ý đến tin tức trong nước?



Thiệu Trường Canh bỏ qua suy nghĩ phức tạp, thở dài, đẩy cửa đi vào trong phòng.




Đây chính là điều kiện của ông ta sao?



Thiệu Trường Canh cũng không do dự quá nhiều, cười cười nói: “Việc này ba yên tâm, Thiệu Thần đã tốt nghiệp, con sẽ chuyển giao chức viện trưởng cho nó, công việc còn lại cũng sẽ làm tốt. Con sẽ không để cho quan hệ giữa con và Tiểu Vinh ảnh hưởng đến danh dự của Thiệu gia.”



Sau khi đi ra từ bệnh viện, Thiệu Trường Canh nhét tay vào trong túi áo khoác, im lặng bước đi trên đường phố London.



Trong thành phố chẳng biết nổi gió từ lúc nào, gió đêm lạnh như băng thổi lên mặt hắn, thổi bay vạt áo màu xám tro của hắn. Người đàn ông thân hình cao lớn đứng trước gió, trên người lộ ra vẻ mệt mỏi và cô độc rõ ràng.



Vì để có thể ở cùng với Thiệu Vinh, phải bỏ công việc nhiều năm, bỏ luôn chức vị viện trưởng. . .



Lựa chọn này, Thiệu Trường Canh gần như không có bất kì do dự nào.



Bởi vì hắn hiểu rất rõ, nếu còn ở trong nước như vậy, hắn và Thiệu Vinh sẽ không thể ở chung với nhau một cách bình thường. Ở đây có rất nhiều người biết quan hệ cha con của bọn họ, hai người ở chung với nhau sẽ bị áp lực dư luận đến cỡ nào?



Hắn cũng không quá luyến tiếc bệnh viện An Bình.



Với năng lực của hắn, không nhất thiết phải bám víu vào tòa bệnh viện tư nhân đó.



Chẳng qua, thái độ của Thiệu An Quốc khiến hắn cảm thấy lòng mình lạnh lẽo.



Thì ra trong mắt ông ta, danh dự của Thiệu gia mới là quan trọng nhất. Chỉ cần Thiệu Trường Canh và Thiệu Vinh không ảnh hưởng đến Thiệu gia, cho dù hai người là cha con hay tình nhân, ông ta cũng sẽ không hỏi tới.



Ông ta coi trọng danh dự của Thiệu gia như vậy, thế nên lúc đầu mới vì kiếm tiền giữ bệnh viện mà gia nhập xã hội đen, sau này vì tẩy trắng bệnh viện An Bình mà không chút do dự giết chết Tô Tử Hàng . . . . . .



—— Thiệu An Quốc, người cha hắn từng kính trọng nhất, chỉ để ý đến danh dự của Thiệu gia.



Ông ta vốn không để tâm con mình ở chung với người nào. Thiệu Vinh cũng được, đàn ông đàn bà gì cũng được, chỉ cần quan hệ của hai người không ảnh hưởng đến Thiệu gia, ông ta sẽ chẳng bao giờ quan tâm.



Thiệu Trường Canh đột nhiên cảm thấy thật buồn cười.



Còn tưởng rằng ông ta sẽ tức giận hoặc đau khổ, thậm chí khi đối mặt với ông ta, hắn còn cảm thấy đau lòng bởi vì đã yêu người không nên yêu.



Thế nhưng, ông ta lại tỉnh táo đến mức khiến người ta sợ hãi.