Y Sinh Thế Gia

Chương 73 :

Ngày đăng: 07:47 19/04/20


Nghe những lời này của An Dương, trong đầu Thiệu Vinh đột nhiên trở nên trống rỗng.



Đúng vậy, hắn là người cha thật sự trên lý thuyết của mình, là người kết hợp hai phần gien di truyền của cha và mẹ ruột mình, là người tạo ra Thiệu Vinh này, nếu không có hắn, vốn dĩ sẽ không có Thiệu Vinh.



Trên người Thiệu Vinh chảy dòng máu của An Phỉ, An Phỉ là em gái sinh đôi của An Dương, là người có gen gần với hắn nhất, một nửa dòng máu còn lại là của người yêu hắn, Tô Tử Hàng. Vì vậy, nghiêm túc mà nói, thậm chí Thiệu Vinh có thể xem như là do tự tay An Dương tạo ra, là đứa con của hắn và Tô Tử Hàng.



Nhưng mà bây giờ, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của An Dương khi nói những lời này, Thiệu Vinh không biết nên trả lời như thế nào, đối với “người cha trên lý thuyết này”, cậu không hề cảm thấy có chút gần gũi nào, ngược lại còn có chút sợ hãi. . . . . . Dù sao hắn cũng là người có tiếng tăm trong giới xã hội đen.



An Dương ngồi xuống ghế sô pha đối diện, trên môi vẫn nở nụ cười thản nhiên, thế nhưng loại khí chất vương giả trên người hắn cũng không hề suy giảm, bị hắn yên lặng nhìn chăm chú sẽ cảm thấy một loại áp lực vô hình.



“Sao vậy, không muốn nhìn nhận người cha này sao?” An Dương mỉm cười hỏi.



“. . . . . .” Thiệu Vinh không đáp, vẻ mặt có chút cứng ngắc mất tự nhiên.



An Dương nhìn Thiệu Vinh, chậm rãi nói: “Có phải bởi vì, trong lòng cậu, Thiệu Trường Canh mới là baba tốt, người Thiệu gia là bác sĩ tốt chữa bệnh cứu người, còn người An gia chúng tôi là người xấu xuất thân từ xã hội đen? Nếu cho cậu cơ hội lựa chọn, cậu sẽ chọn mãi mãi cũng không tiếp xúc với người An gia chúng tôi, đúng không?”



“. . . . . .” Sắc mặt Thiệu Vinh trở nên trắng bệch.



Người này giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình, Thiệu Vinh thật sự không phản bác được.



An Dương nhướng nhướng mày với Lina, nói: “Lina, cho nó coi đoạn phim kia.”



An Lạc đột nhiên quay đầu lại, có vẻ muốn ngăn cản: “Anh hai, anh. . . . . .”



An Dương cắt ngang: “Không sao.”



Lina nhìn anh em bọn họ một cái, xoay người đi tới bên cạnh TV màn hình lớn, bỏ một đĩa DVD vào trong máy.



Thiệu Vinh nghi ngờ nhìn lên màn hình, sau một khoảng thời gian ngắn không có hình ảnh gì, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một khung cảnh.



Địa điểm ghi hình là một tòa biệt thự riêng bên bờ cát, cửa sổ phòng khách rất to có thể nhìn thấy cảnh biển bên ngoài, Thiệu Vinh đang tự hỏi không biết hắn muốn cho mình xem cái gì, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.



Khuôn mặt của người kia giống y hệt mình!



Chỉ là lúc này, trên mặt hắn có rất nhiều vết máu bầm, hiển nhiên là do bị đánh mà ra, áo sơ mi trên người cũng nhàu nát, hai tay bị còng ở phía sau, trông vô cùng chật vật.



—— Là Tô Tử Hàng!



Thiệu Vinh ngừng thở, ngơ ngác nhìn người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trên màn hình.



Không phải là di ảnh trước bia mộ, không phải là hình trong hồ sơ, đây là lần đầu tiên Thiệu Vinh nhìn thấy Tô Tử Hàng còn sống, mặc dù chỉ là một đoạn ghi hình nhiều năm về trước, nhưng hình ảnh này giống như đang thật sự xuất hiện ngay trước mắt.



Trên ghế sô pha trong phòng khách có một người đàn ông trung niên xa lạ đang ngồi, sắc mặt lão ta rất lạnh nhạt, thấy Tô Tử Hàng bị mang vào thì thấp giọng nói: “Tô Tử Hàng, nhân viên cảnh sát mã số D7501, ba năm trước nhận mật lệnh của thượng cấp, ẩn núp trong tập đoàn An thị làm cảnh sát nằm vùng cấp cao, điều tra tội chứng buôn lậu thuốc phiện của tập đoàn xã hội đen Lam Dạ. . . . . . Tao nói có sai không?”



Tô Tử Hàng lạnh lùng trả lời: “Các người đã tra ra được thân phận của tôi, cần gì phải nói nhiều như thế?”



Người đàn ông hơi nheo mắt lại, “Tô Tử Hàng, giao chứng cứ trong tay mày ra đây, tao có thể cho mày một con đường sống.”



“Ông nằm mơ đi!”



Bầu không khí lập tức ngưng trệ, một lát sau, người đàn ông kia đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, “Tốt, rượu mời mày không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy thì. . . . . .” Lão ta nhướng nhướng mày với thuộc hạ bên cạnh, “Chăm sóc nó thật tốt cho tao.”



Mấy tên đàn ông thân hình cao lớn nhào lên một loạt, hiển nhiên đều là tay đấm, bọn chúng nhanh chóng đè Tô Tử Hàng xuống đất. Hai tên khống chế tay chân của hắn, tên còn lại lấy ra một cái roi da.



“Vút” một tiếng, roi da to bằng ba ngón tay quất xuống lồng ngực của Tô Tử Hàng, áo sơ mi vốn đã nhàu nát bị quất rách ra, trên khuôn ngực trắng nõn lập tức xuất hiện một vết roi.



Tô Tử Hàng đau đến nhíu chặt chân mày, hai tay dùng sức nắm chặt, ánh mắt vẫn quật cường như cũ.



“Có nói không?” Gã đàn ông trung niên hỏi.



“Ông nghĩ tôi có nói không?” Tô Tử Hàng nhếch miệng cười khinh miệt.




“. . . . . .” Sắc mặt Thiệu Vinh càng trở nên tái nhợt.



“Thiệu An Quốc thông đồng với pháp y Âu Dương Lâm sửa đổi báo cáo kiểm tra thi thể, nói Tử Hàng chết do suy tim. Đúng vậy, Âu Dương Lâm chính là người đàn ông xuất hiện trong đoạn phim, lão ta và Thiệu An Quốc là nhân vật chủ chốt của Lam Dạ buôn lậu nội tạng mấy năm qua. Chính hai người bọn chúng đã hợp tác bày ra tất cả mọi việc, giết Tử Hàng rồi mượn tay cảnh sát tiêu diệt Lam Dạ. . . . . .”



“Vốn dĩ kế hoạch của bọn chúng thật sự không chê vào đâu được, có điều bọn chúng không ngờ rằng trong phần chứng cứ của Tử Hàng lại không có đề cập đến tôi, vì vậy tôi mới có thể thuận lợi tránh được cảnh sát.”



“Thiệu An Quốc không cam lòng, tiếp tục phái người truy sát tôi và An Lạc trên xa lộ cao tốc, muốn đụng chết hai người chúng tôi. May là mạng tôi lớn, xe lăn xuống sườn núi nổ tung vẫn chưa chết được. Đó cũng là nguyên nhân tôi xảy ra tai nạn vào năm cậu hai tuổi.”



“Đừng nói nữa. . . . .” Thiệu Vinh đau khổ lấy tay ôm đầu.



An Dương im lặng một hồi rồi dịu dàng nói: “Tôi biết, từ nhỏ cậu lớn lên ở Thiệu gia, so với chúng tôi thì cậu có tình cảm với người Thiệu gia hơn. Nhưng Tiểu Vinh à, đừng quên trước khi ba cậu chết đã trải qua những chuyện gì.”



“Tiểu Vinh, thật ra Tử Hàng luôn biết sự tồn tại của cậu. Ban đầu khi An Phỉ mang thai cậu, tôi và Tử Hàng ai cũng rất mong chờ đến ngày cậu chào đời. Thậm chí chúng tôi cũng đã nghĩ ra tên cho cậu, vốn định rằng sau khi cậu ra đời sẽ cùng nhau ra nước ngoài sinh sống. . . . . . Tiếc là Tử Hàng không chờ được đến ngày đó.”



“Nếu như sau khi biết tất cả sự thật mà cậu vẫn còn muốn trở lại Thiệu gia. . . . . . Vậy tôi cũng không ngăn cản.”



An Dương nói xong những lời này liền xoay người trở lại trên lầu.



Lên lầu quẹo trái, phòng thứ ba chính là phòng ngủ của hắn. Nhiều năm về trước, An Phỉ còn học ở trong nước; An Dương, An Phỉ và An Lạc, phòng ngủ của ba anh em đều cùng một tầng, phòng ngủ của An Dương ngay sát bên phòng An Phỉ.



Kể từ khi ở chung với Tô Tử Hàng, An Dương mua một căn nhà ở ngoài, thời gian trở về nhà cũng càng ngày càng ít.



An Dương lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn bông tuyết bay lả tả ở bên ngoài.



Nhiều năm về trước, cũng trong đêm tuyết rơi như vậy, Tô Tử Hàng cùng hắn đi làm một vụ mua bán ma túy, lúc ấy đối phương âm thầm bố trí mai phục, hai người bị tập kích điên cuồng, thuộc hạ mang theo không chết cũng bị thương nặng.



Sau một hồi cùng nhau chiến đấu kịch liệt, hai người rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi vòng vây, chạy đến nơi an toàn, trốn sau lưng một chiếc xe con, ai ngờ mới vừa thở dốc một hơi thì đã bị người bắn lén.



“Cẩn thận!” Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, An Dương kéo Tô Tử Hàng ra phía sau, bản thân mình thì bị đạn bắn trúng bả vai. Sau khi giải quyết xong tên cá lọt lưới kia, An Dương đau đớn ngã ngồi trên đất.



Tô Tử Hàng khẩn trương ngồi xuống, cởi quần áo của hắn ra kiểm tra vết thương, “An Dương, An Dương anh có sao không?”



Lông mi của Tô Tử Hàng khẽ rung động dưới ánh đèn xe mờ nhạt, trên lông mi thật dài còn dính bông tuyết chưa kịp tan, miệng thở ra khói trong thời tiết mùa đông rét lạnh, hắn tháo khăn quàng cổ trên cổ xuống, cẩn thận băng bó vết thương cho mình, lại còn lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ? Vết thương còn đau không?”



An Dương vẫn im lặng nhìn hắn, sau khi được băng bó xong thì đột nhiên đưa tay kéo hắn vào trong ngực, sau đó hôn lên môi của hắn.



“A. . . . .” Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Tô Tử Hàng, An Dương càng ôm hắn càng chặt, đầu lưỡi cũng luồn vào trong miệng của hắn, dịu dàng hôn.



Đó là hắn lần đầu tiên hôn Tử Hàng.



Thật ra trước đó hắn đã nhẫn nại lâu lắm rồi.



Tô Tử Hàng không chỉ là anh em cùng vào sinh ra tử, kề vai chiến đấu với hắn, mà còn là người trong lòng của hắn. Hắn không muốn dọa Tô Tử Hàng sợ, vì vậy đành phải cố nhịn, nhưng hôm đó rốt cuộc cũng không nhịn được, dùng một nụ hôn phá vỡ mối quan hệ này.



Đã nhiều năm như vậy, nhưng An Dương vẫn không thể quên được đêm hôn nhau lần đầu tiên, hôm đó tuyết rơi lả tả trên đường, cách không xa còn vang lên nhiều tiếng súng liên tiếp, còn có lông mi khẽ rung động và khuôn mặt đỏ bừng của người nọ.



Hôm nay tuyết vẫn rơi hệt như nhiều năm về trước, nhưng chỉ còn lại một người cô độc đứng trước cửa sổ hoài niệm.



An Dương mở ví tiền ra, cúi đầu nhìn tấm hình trong ví.



Đó là một buổi chiều thời tiết tốt, An Dương nhất thời cao hứng chụp tấm hình này ở trước cổng biệt thự. Hai người trong tấm hình mặc áo ngắn tay, đội mũ lưỡi trai, cầm vợt tennis, thoạt nhìn y như một đôi kiện tướng thể dục thể thao.



Trên mặt cả hai đều nở nụ cười rực rỡ, hạnh phúc đến chói mắt.



Đây cũng là bức ảnh duy nhất mà hai người bọn họ chụp chung.



Những năm gần đây, mỗi khi nhớ đến người kia, An Dương sẽ lấy bức ảnh này ra, nhìn khuôn mặt mỉm cười của Tô Tử Hàng trong ảnh.



Hắn luôn mang theo tấm hình này bên người, giống như Tử Hàng của hắn đến bây giờ cũng chưa từng rời xa.