Y Sinh Thế Gia

Chương 74 :

Ngày đăng: 07:47 19/04/20


Tối hôm đó, Thiệu Vinh nằm trên giường suốt đêm cũng không ngủ được.



Đoạn phim ngắn kia cứ lặp đi lặp lại ở trong đầu, cảnh tượng người đàn ông có khuôn mặt giống mình bị hành hạ tàn nhẫn trước khi chết cứ như đang xảy ra ở trước mắt nhưng Thiệu Vinh lại không thể làm gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn bị roi quất, bị làm nhục, cuối cùng bị bắn chết.



Hình ảnh Tô Tử Hàng nhìn vào ống kính nói “An Dương, thật xin lỗi” khiến Thiệu Vinh cảm thấy trái tim mình giống như bị bóp chặt, đau đến không thở nổi.



Muốn mở miệng gọi hắn, nhưng cổ họng giống như bị chặn lại, không phát ra được tiếng nào.



Trong màn hình truyền đến tiếng cười trầm thấp như ác quỷ của Âu Dương Lâm, làm cho dạ dày Thiệu Vinh nổi lên từng đợt ghê tởm.



Âu Dương Lâm, vị pháp y nổi tiếng trong truyền thuyết kia lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy hành hạ Tô Tử Hàng. . . . . .



Còn Thiệu An Quốc, mặc dù không có trực tiếp tham gia quá trình luân x Tô Tử Hàng, nhưng ông ta và Âu Dương Lâm là đồng bọn, là người cuối cùng nổ súng bắn Tô Tử Hàng. Một phát súng chưa giết được, lại tiếp tục dùng một mũi thuốc mê tiễn hắn lên đường. . . . . .



Ông ta cũng không khá hơn Âu Dương Lâm được bao nhiêu.



Mặc dù tới giờ cũng chưa từng gặp Tô Tử Hàng, không có tình cảm sâu đậm gì với hắn, nhưng dù sao đó cũng là ba ruột của mình, nhìn hắn giãy dụa điên cuồng trước khi chết, nghe tiếng gào thét như dã thú của hắn, nhìn hắn bị hành hạ tàn nhẫn như thế, Thiệu Vinh thật sự. . . . . . Không thể tha thứ được.



Cậu thật sự không thể tha thứ cho hai người kia.



Thiệu Vinh lấy điện thoại di động trong túi ra, ngơ ngác nhìn ánh sáng màu xanh trên màn hình, chần chừ hồi lâu rồi đặt tay trên nút số 1, nhưng vẫn không có cách nào nhấn xuống.



Chiếc điện thoại di động này là Thiệu Trường Canh tặng cậu.



Nhớ lúc đầu Thiệu Trường Canh không kiềm chế được hôn cậu, hai cha con chiến tranh lạnh một thời gian, Thiệu Vinh chạy đến nhà Thiệu gia ăn sủi cảo với Thiệu Thần, sau khi Thiệu Trường Canh tới nơi liền chạy vào phòng bếp giải thích rồi xin lỗi cậu.



Thật ra bản tính của Thiệu Trường Canh vô cùng cao ngạo, tính cách của hắn đã quen làm người lãnh đạo, làm viện trưởng nhiều năm hầu như đều là người khác nghe theo hắn, hắn rất ít khi làm gì sai, huống chi là nói xin lỗi người ta.



Thiệu Vinh chưa từng nghe hắn nói xin lỗi bất kì ai.



Nhưng hôm đó, hắn lại chạy vào phòng bếp kiên nhẫn giải thích với mình, “Tối hôm qua không có nghĩ đến cảm nhận của con, là ba sai rồi. Tiểu Vinh đừng giận có được không?”



Giọng nói của hắn rất dịu dàng, lúc cúi đầu nói bên tai mình làm cho cơn tức của mình thoáng cái liền tiêu tan phân nửa.



Ba sai rồi, ba xin lỗi.



Hắn cư nhiên lại nói xin lỗi mình.



Lúc này nhớ lại, sở dĩ hắn kiên nhẫn giải thích rồi xin lỗi mình như vậy còn không phải là vì quan tâm mình sao? Nếu không cần, hắn cần gì phải đuổi theo mình, dùng thân phận trưởng bối xin lỗi đứa con trai này?



Sau đó hắn còn dẫn mình đến trung tâm mua sắm, chọn một chiếc điện thoại mới nhất tặng mình, chiếc điện thoại di động màu trắng đặt riêng, là kiểu dáng và màu sắc mà mình thích nhất.



Mỗi chuyện hắn làm đều chu đáo và tỉ mỉ như vậy, mười mấy năm qua chưa bao giờ thay đổi.



Công ơn dưỡng dục nhiều năm, sự quan tâm chăm sóc tận tình, tất cả mọi việc Thiệu Vinh đều nhớ rất rõ ràng, cậu cảm thấy cho dù có giao ra sinh mạng này cũng khó mà trả đủ.



Lúc này cầm chiếc điện thoại di động trong tay, Thiệu Vinh đột nhiên rất nhớ Thiệu Trường Canh.



Chuyện Tô Tử Hàng không hề liên quan gì đến hắn, lúc ấy hắn vẫn còn đi học, Thiệu Vinh tin tưởng với tính cách chính trực của hắn, hắn không thể nào gia nhập xã hội đen lúc còn nhỏ tuổi như vậy. Cậu vẫn còn nhớ vụ án buôn lậu nội tạng mấy năm về trước, nửa đêm Thiệu Trường Canh chạy tới bệnh viện làm phẫu thuật, vì cứu mạng bệnh nhân suy thận kia mà gánh hết bao nhiêu nguy hiểm.


“Vâng.” Thiệu Vinh gật đầu.



Im lặng một hồi, Thiệu Vinh lại hỏi: “Vậy, cậu có trả thù những người khác ở Thiệu gia không?”



Nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, An Dương khẽ cười cười, vỗ nhẹ tay cậu, nói: “Con yên tâm, Thiệu Trường Canh khổ cực nuôi lớn con như vậy, nể mặt con, cậu sẽ không ra tay với hắn. Điện thoại của hắn gọi không được không phải là hắn đã xảy ra chuyện, chẳng qua bây giờ Thiệu gia đang loạn cả lên, tạm thời hắn không có thời gian để ý tới con.”



Lúc này Thiệu Vinh mới cảm thấy yên lòng lại.



An Dương lấy một tấm thẻ từ trong túi đưa cho Thiệu Vinh: “Đây là tiền lần trước con đưa cậu, bây giờ cậu trả lại cho con, mật mã là 612612 sinh nhật của con, nhớ cho kĩ.”



“Vâng.” Thiệu Vinh nhận lấy thẻ.



“Tối mai cậu sẽ cùng An Lạc ra nước ngoài, con có muốn đi theo hai cậu không, con cứ tự quyết định đi, cậu sẽ không ép buộc con.” An Dương đứng lên, im lặng nhìn Thiệu Vinh một lúc lâu, đột nhiên nói, “Tiểu Vinh, cậu có thể ôm con một cái không?”



“. . . . . .” Thiệu Vinh còn chưa kịp trả lời, thân thể đột nhiên bị một vòng tay ấm áp ôm lấy.



Giống như sợ người trong ngực sẽ biến mất, hai cánh tay của hắn càng siết chặt, cứ như muốn ấn đối phương vào trong cơ thể của mình.



Thiệu Vinh thậm chí không biết hắn đang ôm đứa con trai xa cách nhiều năm hay đang ôm người yêu nhung nhớ nhiều năm.



Chỉ là cái ôm ấm áp này có vẻ rất tuyệt vọng, khiến cho hốc mắt Thiệu Vinh cũng nóng lên.



Buổi nói chuyện bình tĩnh tối hôm đó với An Dương đã làm Thiệu Vinh thay đổi cái nhìn về hắn.



Thật ra An Dương cũng không phải là người máu lạnh vô tình như trong tưởng tượng, ngược lại hắn là người làm việc rất có nguyên tắc. Chuyện của Tô Tử Hàng, chắc chắn hắn rất muốn trả thù, nhưng hắn cũng chỉ nhằm vào những người đã hại chết Tô Tử Hàng, ngoài ra không có thành kiến gì với những người Thiệu gia còn lại.



Thiệu Vinh có thể hiểu được cách làm của hắn, thậm chí còn có chút đồng tình với hắn.



Người sống, càng đau khổ hơn so với người chếr. Cậu có thể nhìn ra được, cho dù bây giờ Thiệu An Quốc đã chết, trong lòng An Dương cũng không khá hơn là bao.



Vết thương quá sâu này khó mà lành lại theo thời gian.



Đây là lần đầu tiên Thiệu Vinh và An Dương bình tĩnh nói chuyện với nhau, có lẽ cũng là lần cuối cùng.



Nhìn bóng lưng cô đơn lúc An Dương rời đi, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở.



Giữa An Dương và Tô Tử Hàng còn rất nhiều tiếc nuối, vốn dĩ bọn họ có thể sống hạnh phúc bên nhau, nhưng cách biệt thân phận và nhiều chuyện không may xảy ra đã dẫn đến kết cục bi thảm ngày hôm nay.



So với bọn họ, Thiệu Vinh cảm thấy mình thật sự may mắn hơn rất nhiều.



Mấy năm qua Thiệu Trường Canh vẫn một mực kiên nhẫn chờ đợi mình, Thiệu Vinh thật sự không tưởng tượng được nếu hắn có một chút nản lòng hoặc dao động, cùng với người suy nghĩ và dao động nhiều như mình, có lẽ đã sớm không còn kiên trì tới lúc này rồi.



Đến hôm nay cậu mới phát hiện ra, trong lúc vô tình mình đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian của hắn.



Đến hôm nay mới càng nhận thức được rõ ràng, có người ba nuôi và người yêu như Thiệu Trường Canh là chuyện may mắn đến cỡ nào.



May là hai người không có gặp chuyện không may. May là vẫn còn thời gian. May là lúc hiểu rõ tâm ý của nhau vẫn chưa quá muộn. May là mình vẫn còn cơ hội mua đồng hồ đeo tay tặng hắn.



—— May là hắn vẫn còn một mực chờ ở đây, không bỏ cuộc, không rời đi.