Y Sinh Thế Gia

Chương 75 :

Ngày đăng: 07:47 19/04/20


Bệnh viện An Bình, ngoài phòng cấp cứu.



Thiệu Thần vội vã chạy từ trường tới đây, nhìn thấy vợ chồng Thiệu Hân Du đang đứng chờ ở bên ngoài.



Thiệu Thần vội vàng chạy tới chỗ Thiệu Hân Du, khẩn trương hỏi: “Cô ơi, tình hình sao rồi?”



Thiệu Hân Du im lặng một lát mới mở miệng nói: “Một nhóm chuyên gia ngoại khoa đã tới, bác hai con cũng tự mình làm phẫu thuật, bọn họ sẽ cố gắng hết sức cứu ông.”



Nghe cô mình nói vậy, trong lòng Thiệu Thần cũng bớt lo lắng.



Nhưng rõ ràng là vụ tai nạn này rất nghiêm trọng, nếu không Thiệu Hân Du sẽ không nói lời không chắc chắn như vậy.



Điều Thiệu Thần không ngờ chính là Thiệu Trường Canh lại đích thân làm phẫu thuật. Là một người học y, Thiệu Thần hiểu rõ việc đứng trước bàn phẫu thuật mổ cho người thân, nhìn thân thể máu me của người nọ mà phải cố gắng giữ tĩnh táo cần bao nhiêu nghị lực và can đảm.



Thiệu Thần không có nghi ngờ năng lực của Thiệu Trường Canh, chỉ là có chút lo lắng không biết tinh thần của hắn có bị ảnh hưởng hay không.



Thiệu Thần lo lắng ngồi chờ trong hành lang ngoài phòng phẫu thuật, nhìn kim chỉ giờ của đồng hồ trên tường quay hết vòng này đến vòng khác, thế nhưng đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, chỉ có mấy y tá vội vàng ra ra vào vào.



Trong phòng phẫu thuật.



Toàn bộ bác sĩ ngoại khoa ưu tú nhất của bệnh viện đang tiến hành phẫu thuật cấp cứu, so với vẻ khẩn trương của những người khác, Thiệu Trường Canh ngược lại trông vô cùng bình tĩnh.



Dao của hắn nhanh chóng cắt mở bụng một cách gọn gàng, tìm được chính xác vị trí xuất huyết trong đống máu thịt mơ hồ, dùng một mảnh ga-rô hẹp dài buộc mạch máu, nhanh chóng cắt bỏ phần gan bị tổn hại.



Tai nạn xe cộ khiến cho nhiều nội tạng trong bụng bị dập nát, đầu bị chấn thương nghiêm trọng dẫn đến xuất huyết, cần phải mổ bụng xử lí những nội tạng bị hỏng, do đó cần có cả bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh tiến hành phẫu thuật mổ sọ cầm máu cùng một lúc.



Phẫu thuật tiến hành trong nhiều tiếng đồng hồ liên tục, Thiệu Trường Canh rốt cuộc cũng giải quyết xong mớ nội tạng dập nát trong bụng, hắn ngẩng đầu nhìn mạch tim đập và huyết áp trên máy theo dõi, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nghe máy phát ra tiếng tích tích tích cảnh báo.



“Viện trưởng Thiệu!” Bác sĩ chủ đạo khoa phẫu thuật thần kinh đột nhiên gọi Thiệu Trường Canh.



Thiệu Trường Canh đi tới nhìn kính hiển vi một cái, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.



“Xuất huyết diện rộng, tại sao lại xảy ra chuyện này?!”



“Tôi nghi ngờ trong não bệnh nhân có u mạch máu kín bị vỡ . . . . . .”



“Lập tức tìm vị trí xuất huyết!” Thiệu Trường Canh tỉnh táo ra lệnh, “Y tá trưởng mau bấm thời gian đếm ngược! Vào kho máu lấy hai túi máu nhóm A tới đây, nhanh lên!”



Đồng hồ đếm ngược trên tường thay đổi từng giây từng phút, tích tích tích tích, tiếng máy theo dõi thông báo làm cho không khí cả phòng phẫu thuật khẩn trương đến cực điểm.



Đột nhiên, bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh hét lớn: “Viện trưởng, áp suất bên trong sọ bệnh nhân quá cao, não bắt đầu phình ra ngoài rồi!”



“. . . . . .”



Áp suất bên trong sọ quá cao, nghĩa là đại não bị áp lực cực lớn đẩy ra ngoài cơ thể. Năm đó Thiệu Trường Canh thực tập ở Anh đã từng nhìn thấy trường hợp này, não bệnh nhân kia có khối u ẩn giấu, trong quá trình phẫu thuật u đột nhiên xuất huyết, não phụt ra khỏi vết cắt giải phẫu y như bị nổ tung.



Não phình ra như vậy, cũng tương tự như bột mì lên men, nếu bây giờ không đóng sọ, não phình ra ngoài sẽ không thể đóng lại nữa.



Nhưng nếu bây giờ đóng sọ, như vậy. . . . . . Sẽ chết não.



“Viện trưởng, phải đóng sọ, nếu không sẽ không kịp!” Bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh lo lắng giục.
Nhưng dù sao đó cũng là ba của mình.



Khi còn bé, dù bận rộn cỡ nào ông ấy cũng giành chút thời gian dẫn mình đến nhà sách mua sách giáo khoa, lúc Thiệu gia gặp nguy hiểm thì không chút do dự đưa mình ra nước ngoài học, sau khi mình học thành về nước liền giao chức viện trưởng cho mình mặc kệ mọi người phản đối. . . . . .



Bất kể Thiệu An Quốc là người xấu cỡ nào, xét trên phương diện một người cha, ông cũng không mắc quá nhiều lỗi lầm.



Nhìn ông chết trên bàn phẫu thuật, thật ra trong lòng Thiệu Trường Canh rất đau khổ.



Hắn thở ra một hơi để bình tĩnh lại, sau đó xoay người đi tới bãi đậu xe, tìm xe của mình rồi mở cửa lên xe.



Ngồi xuống ghế lái, vừa muốn thắt dây an toàn, đột nhiên thấy điện thoại di động của mình rơi xuống ghế bên cạnh.



Cầm điện thoại di động, trên màn hình hiển thị một tin nhắn.



“Tiểu Vinh, ba có việc gấp không thể đến đón con, tạm thời con tự thuê xe về biệt thự ở ngoại thành Tây đi.”



Phía sau đính kèm một câu thông báo của hệ thống: “Gửi thất bại.”



Sau khi nhận được tin Thiệu An Quốc gặp tai nạn, hắn liền gửi tin nhắn cho Thiệu Vinh, nhưng rốt cuộc chưa gửi được sao?



Tiểu Vinh chưa nhận được tin nhắn này, vậy nó có tự mình thuê xe về nhà không?



Thiệu Trường Canh lo lắng nhíu mày, ấn xóa tin nhắn, trên màn hình lập tức hiện ra một loạt cuộc điện thoại gọi nhỡ.



1 cuộc gọi nhỡ, 19:10, from Thiệu Vinh



2 cuộc gọi nhỡ, 19:12, from Thiệu Vinh



3 cuộc gọi nhỡ, 19:15, from Thiệu Vinh



. . . . . .



Càng ấn xuống lại càng kinh hãi, gần như là cách 3 phút Thiệu Vinh lại gọi cho mình một cuộc, càng về sau thời gian cách càng lúc càng xa, thế nhưng nửa tiếng trước lại gọi liên tục ba lần.



Không phải nó đã xảy ra chuyện rồi chứ? Tại sao gọi lại nhiều như vậy? Có phải là muốn cầu cứu mình không?



Thiệu Trường Canh vô cùng hoảng sợ, vội vàng bấm gọi lại cho Thiệu Vinh, nhưng bên tai chỉ vang lên tiếng tít tít tít kéo dài, điện thoại chết tiệt bên kia không có ai bắt máy!



Thiệu Trường Canh nhíu mày, mở GPS trong điện thoại. May là lúc đầu mua điện thoại cho cậu đã cài đặt phần mềm truy tìm, Thiệu Vinh chưa đổi điện thoại di động, tức là vẫn có thể tìm được vị trí của cậu.



Thiệu Trường Canh kiên nhẫn chờ đợi, một lát sau, trên màn hình xuất hiện một đốm nhỏ màu đỏ hiển thị vị trí của Thiệu Vinh. Hắn nhanh chóng chạy nhanh quẹo phải khỏi đường cái, chỗ này dân cư thưa thớt, hoàn cảnh cũng rất tốt. . . . . .



Nhà lớn An gia!



Chẳng lẽ thái tử đã bắt được Thiệu Vinh?



Bàn tay cầm tay lái đổ một tầng mồ hôi lạnh, Thiệu Trường Canh trầm mặc nhấn ga, không chút do dự chạy về phía nhà lớn An gia.



Trong đêm khuya, trên đường cao tốc, chiếc xe Jaguar màu bạc hệt như một con báo núp trong rừng rậm phóng nhanh tới mục tiêu.