Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 22 :
Ngày đăng: 12:17 19/04/20
Bạn học Lâm Nhất Tần nhà ở lầu 38 mười một năm, cũng từng phơi khăn ngoài ban công, nhưng chưa bao giờ bị đối đãi như khăn lau thế này, tự dưng bị đem treo ở độ cao bốn năm tầng lầu nhìn xuống thế giới mặt đất.
Tường thành mỏng manh dựng bằng tre, dù không có ai tác động vào, mùa đông tuyết rơi dày làm sao chịu được sức nặng của người trưởng thành?
Nàng chỉ có thể giữ chặt ‘báng súng’, bị dọa đến thần hồn điên đảo.
Lúc này vẫn trời đông giá rét, ban đêm bên ngoài xuống dưới âm mười mấy độ, gió lạnh ào ào thổi qua, nước đóng thành băng.
Lâm Tiểu Tiên cổ áo bị treo trên mũi trượng cao cao xốc lên, lộ ra nửa bụng trắng, chỉ tiếc không thể bay lên trời, trong gió lạnh ảm đạm thê lương, cuối cùng tự mình cảm nhận được “Ngã dục thừa phong quy khứ, Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, Cao xứ bất thắng hàn. ”
(Ta muốn bay về theo gió /Chỉ sợ lầu quỳnh gác ngọc /Cao thẳm rét nhường bao)
Tiên sẽ không cưỡi mây lướt gió, ngã xuống liền thành bánh bột ngô thịt heo.
Lúc này đã là chín giờ tối. Người dân thành nhỏ không sống về đêm, tất cả đều chìm trong mộng đẹp, cửa thành cũng sớm đóng.
Bởi vậy tuy ngoài thanh cao treo một thanh xuân cô nương dáng người thật tốt áo quần bại lộ, nhưng tuyệt thế kì quan lại không người nhìn.
Dương Tiêu khi nhảy xuống không điểm á huyệt Tiểu Lâm, mà nàng cũng không dám cao giọng kêu cứu.
Nàng ra khỏi khách điếm liền bị bắt cóc, chứng tỏ đồng chí tả sứ đã sớm tìm hiểu rõ chỗ ở bọn họ. Nếu lần này hắn làm bộ rời đi, lại ở gần đó mai phục, tùy tiện kêu Vi Nhất Tiếu đến chỉ khiến Vi Vi rơi vào bẫy. Tả sứ bỏ tên ngốc treo nơi cao là muốn câu con cá lớn hơn.
Lúc thấy nàng mềm yếu cúi đầu, trên mặt không có một tia huyết sắc, trông như người chết, trong lòng lo lắng như lửa đốt, sắc mặt lại như trời đông giá rét lạnh như băng, tản mát sát khí chớ gần, nếu lúc này có người sinh sự, tất chỉ còn đường chết.
Đợi nước mang đến, Vi Nhất Tiếu dùng tay thử độ ấm, cởi áo khoác Tiểu Lâm rồi nâng nàng vào thùng.
Một nén nhang sau, thấy tay cùng da nàng bắt đầu có huyết sắc, liền đem nàng ra khỏi thùng, mang y phục lau khô, cuộn nàng trong chăn bông ôm trong ngực. Hai tay nắm tay nàng, đem nàng tựa vào trước ngực, đem nội lực từ bản thân truyền qua.
Thân thể người đông cứng, máu cũng đông lại như băng, tuyệt không thể dùng nước sôi trực tiếp dội vào sẽ khiến tứ chi hoại tử, tăng tổn thương. Chỉ có thể dùng nhiệt độ ấm ngâm nước một lát để cơ thể dần nóng lên, làn da ửng hồng liền ngừng tăng nhiệt, lau khô người, dùng chăn bông cuộn lai, để nhiệt độ bệnh nhân tự tăng.
May mà ‘con dơi’ biết cách chữa bệnh do giá rét, bằng không dựa theo phương pháp thô sơ chà xát cùng đun nóng, Lâm Tiểu Tiên thật sự biến thành Tiên Heo không có tứ chi rồi.
Cả một đêm Vi Nhất Tiếu không chợp mắt ngủ yên, liều mạng truyền nội lực đến kiệt quệ, không ngừng lấy chân khí duy trì tính mạng Lâm Nhất Tần, đem khí âm hàn hút vào ‘Khí Hải’.
Ngày thứ hai kiên trì thêm nửa ngày, đến tận giữa trưa lức mặt trời rọi soi sáng rực nhất, tim Tiểu Lâm mới đập đều, hô hấp dần dần vững vàng.
Vi Nhất Tiếu lúc này đã mệt đến sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn không chợp mắt, chỉ sợ trong lúc bản thân ngủ, hơi thở của nàng liền ngừng.
Chạng vạng hôm nay, Lâm Nhất Tần thản nhiên tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng,
khuôn mặt đầy mồ hôi cùng hai con gà.