Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 23 : Cảm cúm lãng mạn

Ngày đăng: 12:17 19/04/20


Được rồi…chuẩn xác mà nói là hai con gà đã chết nằm còng queo



Trong trường hợp này đối với một cặp đôi vừa thoát khỏi sinh li tử biệt mà nói, thật sự không lãng mạn chút nào…



Lâm Tiểu Tiên dật dờ ở Quỷ Môn quan cả một đêm, vừa mới được Vi Nhất Tiếu cứng rắn đoạt lại từ tay Diêm Vương gia, đầu óc quả có chút đông cứng, trong lúc mơ mơ màng màng thấy cảnh tượng chấn động này, phản ứng đầu tiên là:



“Cúm gia cầm?” (H5N1 đó)



Vi Nhất Tiếu mặt không biểu tình, nhìn chằm chằm nàng chừng 3 phút mới mở môi khô khốc , giọng trầm thấp khàn khàn như người mới từ dưới đất chui lên:



"【 ngươi nói cái gì? 】 "



Lâm Nhất Tần nhất thời bị thanh âm này làm kinh hãi, nhìn mắt hắn đầy tơ máu, lại liên hệ con gà chết trên đất, cuối cùng cũng nhớ ra tối hôm qua xảy ra chuyện gì.



Nghĩ đến nhất định là Vi Vi cả đêm không ngủ ngồi bên, lại hao tổn nội lực cứu nàng mới biến thành bộ dạng thế này, lúc này cảm động lại thấy thật có lỗi, đôi mắt đỏ ửng nói:



“Khụ, ta, ta nói…À, vất vả ngươi.”



"【 ta nghe thấy sao không giống ba chữ này. 】 "



"Chính là, ngươi nghễnh ngãng."



"... 【 được rồi, ngươi có đói bụng không? 】 "



"Không đói bụng, ngươi đâu?"



"【 này nhất đều là ta ăn , ngươi nói ta có đói bụng không? 】 "




Tới ngày thứ ba, Lâm Tiểu Tiện tiều tụy, hai gò má cũng lõm xuống, ngẫu nhiên mở mắt, ánh mắt mê mang vô thần, hiển nhiên không biết chuyện gì xung quanh, một câu cũng nói không nên lời.



Vi Nhất Tiếu khổ sở không cách nào, biết nếu chậm trễ nữa nhất định nguy hiểm tính mạng, lúc này lôi nàng từ chăn bông ra, cưỡng bức uống thuốc.



Lâm Nhất Tần một ngày trước nôn đến mức dạ dày cũng muốn nôn ra, sao chịu há mồm.



Vi Nhất Tiếu suy nghĩ, uống một chén nôn nửa chén, vẫn còn được nửa chén, chí ít so với nước thuốc không uống được thì vẫn tốt hơn nhiều. Tức thời cũng không quản



Tiểu Lâm kháng cự, dùng chiêu tiểu cầm nã thủ, ngón trỏ cùng ngón cái giữ chặt, dùng thế long trảo bóp má, kiên quyết ép nàng mở miệng rót thuốc vào. Bát thuốc lớn, uống ba lần nôn hai lần, chí ít cũng ép nàng uống được ít thuốc.



Lâm Nhất Tần bệnh nặng nằm trên giường gần hai mươi ngày. Lúc đứng lên được đã gầy giơ xương, tới gần cảm giác ‘mình hạc xương mai’ của mĩ nhân. Nếu nàng không mở miệng nói chuyện, thật có vài phần tư chất Đại Ngọc nhược liễu phù phong nhăn mặt nhăn mày (Lâm Đại Ngọc của Hồng Lâu Mộng), chỉ tiếc bản thân quay cuồng, đứng không xong liền phải ngồi xuống.



Lần ép buộc này, ngay Vi Vi cũng gầy đi trông thấy, may mắn hắn cơ bắp rắn chắc hàm lượng mỡ thấp, không cần mua lại xiêm y.



Lâm Tiểu Tiên vốn chu kì thuận theo tự nhiên tự tại, nhưng đắc tội đại dì dễ mang thù, về sau nhiều lần thống khổ, hàng tháng đều phải nằm hai ba ngày.



Nàng đối Dương tả sứ oán hận, đã ngược dòng ân cần thăm hỏi đến tổ tông xã hội vượn người thời viễn cổ của hắn.



Lần ép buộc này, hai người về thể xác lẫn tinh thần đều lưu lại rất nhiều di chứng. Một người hàn độc, một người đau bựng kinh, nói đến cũng thật xứng đôi.



Vi Nhất Tiếu về sau càng phát huy nguyên tắc ‘Cùng nhau hành động’ một cách tuyệt



đối, mặc kệ đi dạo tản bộ, trộm đạo, đả kiếp luyện công, rình coi dự thính đều hận không thể cột dây trên cổ Lâm Tiểu Tiên rồi nắm chặt đầu dây kia trong tay.



(Editor: Không hiểu tác giả vô tình hay cố ý, thực sự đến đây có chút liên tưởng bạn học Tiểu Lâm giống con gì gì đó cần dắt hàng ngày…>