Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 27 : Tiếng thét chói tai kinh động

Ngày đăng: 12:17 19/04/20


Túc Sinh Lương, nam, 44 tuổi, là tổng quản trưởng quan phủ Tể Châu, chuyên quản tài chính, từ ba năm trước đảm nhiệm chi tiêu tiền tài cho xây dựng kênh đào có công nhiều lần được khen thưởng, tóm lại là bậc đại quan tiền đồ vô lượng.



Mấy ngày trước, có vị trung thư tỉnh là đồng học gửi thư nói Túc tỏng quản làm việc ‘tận tâm’, khiến bề trên vui mừng, rất có hi vọng thăng chức.



Nhưng Túc Sinh Lương không muốn thăng quan, bởi vì việc điều hành xây dựng kênh đào là công việc béo bở, không kể tiền công hay nguyên vật liệu, đều là món hời lớn kiếm ra tiền, chưa kể tiền trợ cấp hàng tháng lại ngày một tăng cao.



Hôm nay vị đầu lĩnh trông coi kia lại đưa tiền hàng tháng đến, so với tháng trước nhiền hơn ba phần. Túc Sinh Lương trong lòng mừng thầm, trên mặt lại không đổi sắc, chỉ nói với cấp dưới vài câu qua loa, định bụng ăn bớt tiền.



Loại chuyện này hắn từng làm nhiều lần, thu vén dễ như trở bàn tay, nhưng hôm nay xác thực không biết như thế nào trong lòng luôn có chút lo sợ bất an.



Giữa trưa khi dùng cơm, chén sứ hải đường hồng tự nhiên vỡ thành bốn cánh hoa chỉnh tề, không ai chạm vào, chén canh nóng toàn bộ đổ lên tay hắn, Túc Sinh Lương tức giận đến nỗi muốn nôn ra máu, lôi đầu bếp ra đánh ba mươi gậy. Hắn trước nay mê tín, bát cơm vỡ tan vốn là chuyện xấu, huống chi vỡ thành bốn cánh hoa.



Chạng vạng trên đường hồi phủ, cỗ kiệu gỗ thế nhưng bị gãy giữa đường, hại hắn chỉ có thể đi bộ về nhà.



Lúc này mặt trời đã xuống núi, sắc trời hôn ám, trên đường không có mấy người, gió âm từng từng trận thê lương. Túc Sinh Lương đi trên đường, ba lần bảy lượt gặp con chó mực vĩ đại ngồi xổm giữa đường, không khỏi thầm than xúi quẩy.



Về tới nhà, quản gia sắc mặt trắng bệch, răng đánh vào nhau lập cập run run báo cáo, nói trong vòng một ngày, toàn bộ gà vịt chó mèo đều chết hết, toàn bộ đều mất hết máu mà chết thê thảm.



Túc Sinh Lương lúc này mới thấy sự tình không ổn, đem tôi tớ trong nhà lôi ra hỏi từng người, nhưng mặc kệ giết gà dọa khỉ đánh roi mấy người hay dụ dỗ tiền tài cũng không có chút manh mối. Máy người đều nói chỉ một trận gió lạ thổi qua, vật còn sống đều ngã xuống đất chết hết, trên mình không còn một giọt máu.



Vài tiểu thiếp sợ tới mức đứng cũng không nổi, chỉ cầu lão gia cho các nàng về nhà mẹ đẻ tránh đi vài ngày.



Túc Sinh Lương vừa tức vừa sợ, nghĩ đến nữ tử âm hàn chiêu đến tà vật, liền cho các nàng về nhà hết.



Khi trời tối hẳn, hắn liền sai gia đinh thắp đèn đuốc sáng trưng, chỉ chờ sống qua tối nay, ngày mai liền đi đạo quán mời đạo sĩ trừ tà.



Hôm nay ban đêm mây che đầy trời, một tia ánh trăng cũng không có, âm phong từng trận thổi thê lương, mèo kêu như tiếng quỷ khóc, đem Túc phủ dọa đến run người, toàn phủ không dám chợp mắt.



Cũng có hạ nhân vụng trộm nói do lão gia làm nhiều chuyện xấu lắm, hại chết nhiều dân công nên giờ bị báo ứng.



Túc Sinh Lương kinh sợ, đứng ngồi không yên, ngồi quỳ trước pho tượng bạch ngọc Bồ Tát nơi phòng thờ đèn đuốc sáng trưng, tay cầm phật châu không ngừng niệm Nam Mô A Dì Đà Phật.



Tới nửa đêm, Túc Sinh Lương đột nhiên cảm thấy trong phủ tĩnh mịch lạ thường, không khỏi thầm mắng hạ nhân lười biếng, dám bỏ đi ngủ.



Khi mở cửa gọi người, đã thấy trong viện không một bóng người, trong viện vắng vẻ, chỉ có vài cây đuốc sắp tàn, những ngọn lửa mỏng manh nhảy lên như bóng ma quỷ mị nhấp nháy.



Túc Sinh Lương kìm lòng hoảng sợ, giương giọng kêu to, nhưng không ai đáp lời. cuối cùng chính hắn nhịn không được, thanh âm có chút run run thê lương, lại không dám kêu nữa, chỉ sợ trong bóng đêm có thứ gì nhẹ đáp lời.



Hắn đem cửa đóng chặt, quỳ gối trước tượng Quan Âm chuẩn bị niệm kinh.



"Tí tách, tí tách, tí tách."


Hai người trở lại phòng chính, đứng bên người Túc tổng quản đã té xỉu, thảo luận tình tiết tiếp theo trong tác phẩm.



“Ta còn chưa nói rõ tiền căn hậu quả, hắn liền lăn ra đấy, làm sao hắn cải thiện việc đối tốt với dân công nơi kênh đào đây?”



Lâm Nhất Tần đã lau mặt sạch sẽ, bất đắc dĩ nói, mục đích chưa đạt tới chẳng khác gì nãy giờ làm không công.



“Xem chừng chẳng cần phải nói nữa.”



“Vì sao?”



“Hắn chẳng dậy nổi nữa đâu.”



Lâm Nhất Tần chấn kinh, cuống quýt hỏi:



“Không phải nói sẽ không giết người sao? Này, bây giờ làm sao đây?”



“Không chết, nhưng khẳng định đã tàn phế. Ngượng ngùng, lực đạo khống chế không tốt lắm.”



Vi Nhất Tiếu cười cực kì ác liệt, lộ ra hàm răng trắng bóng. Ai bảo tên kia không ngoan ngoãn diễn cùng, ném loạn ám khí trong tay làm gì?



“Sao ta cứ có cảm giác là ngươi cố ý?” Tươi cười không có ý tốt như vậy rất khiến người khác nghi ngờ.



“Ai nha, làm sao có thể ~. Ngương không phải thương cảm cho vị Túc đại nhân này đó chứ. Ba năm nay hắn phạm tội ác gì ngươi đều biết rõ nha ~”



“…Không phải thương cảm. Chỉ là, ài, ta cảm thấy đem hắn đánh đến mức mẹ hắn cũng không nhận ra là đủ rồi…”



Bạn học Tiểu Lâm nhăn nhó, làm ra vẻ mặt thánh mẫu ‘Ta thật đáng tiếc’



Vi Vi cười:



“Ta xuống tay rất nhẹ, xem này, mẹ hắn chắc chắn vẫn nhận ra hắn!”



Nói xong liền tươi cười xán lạn âm phong tràn ra tứ phía khiến Lâm Tiểu Tiên hoảng người hoa mắt cúi đầu chịu thua: Tốt, ngươi thật yêu nghiệt…



Hai năm nay, quan phụ trách xây dựng kênh đào phủ Tể Châu lại toàn lũ hủ bại, chuyên cướp đoạt, sưu cao thuế nặng, trông coi tàn nhẫn bạo ngược, người sửa đê mười người đi chết bảy, trong thành kinh tế suy tàn, đất đai bỏ hoang, tiếng kêu than vang dậy khắp nơi, xương trắng chất thành núi đến tận trời cao.



Đầu mùa xuân, tổng quản Tể Châu Túc Sinh Lương gặp phải quỷ ám, tà vật quấn thân, hôn mê bất tỉnh nhân sự. Lòng người dậy sóng.



Từ đó trong phủ quý nhân Tể Châu thường gặp ác quỷ đoạt mạng, Từ tổng quản cho đến tri huyện lí trưởng, ban ngày gặp quỷ tóc trắng, đêm xuống dưới giường tinh lân bay, góc tường quỷ khóc, đạo sĩ tăng nhân đều bó tay.



Thái sử Quách Thủ Kính liền tâu với triều đình, thỉnh cầu đối xử tử tế với dân công nhường thần Phật bảo hộ, lúc này ác quỷ mới yên.