Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 28 : Ngàn dặm tìm y (tìm cách chữa bệnh)

Ngày đăng: 12:17 19/04/20


Đồng hồ hoa sen là một loại dụng cụ đo tốc độ dòng chảy.



Vốn có bài thơ về đồng hồ hoa sen do Mao Bàng thời Bắc Tống làm, vốn miêu tả một năm mới đến, lúc đầu xuân se lạnh, liễu xanh lặng lẽ nảy mầm, cũng xem như cảnh tượng ở một dòng suối nhỏ ngoại ô huyện Phượng Dương này đi.



Một nữ tử trẻ tuổi chừng hai mươi, ống quần vén cao lộ bàn chân trắng như tuyết, tay cầm một chậu hoa sen xuống suối trêu chọc cá.



Nữ tử này mạc quần áo vàng nhạt, tóc xoăn xoăn mắt tròn mặt tròn, tướng mạo trông cũng bình thường.



Nhưng thắt lưng thon gọn, lả lướt thướt tha làm người gặp khó quên. Vốn chỉ có hai phần nhan sắc, lại hơn ba phần yểu điệu, thêm hai phần thanh xuân phấn chấn, vị chi cũng được sáu bảy phần tư sắc.



Trên người nàng xiêm y tuy là vải thô, nhưng…trong tay không phải hạng thường: chạm khắc bằng vàng tinh xảo, mười hai cánh sen khéo léo nở rộ tinh tế, mỗi vạch đều rõ ràng chuẩn xác, hình dáng cổ xưa, dưới đế còn khắc “Khâm thiên giám phụng chỉ giám chế” (Khâm Thiên Giám phụng chỉ chế tạo), đúng là dụng cụ được đặc chế.



Chỉ là nàng không dùng nó để đo dòng nước, cũng không quý trọng nó lắm, xem nó như chậu nước bình thường mà hắt nước chọc cá đùa vui hứng trí.



Lúc này tuy giữa trưa, ngoại ô thưa thớt người, nhưng nàng tuổi còn trẻ dám một mình chơi đùa nơi đây, không chỉ cổ quái còn không hợp thuần phong mĩ tục nữa.



Nhưng cẩn thận nhìn kĩ sẽ thấy trên gốc cây liễu cao lớn lại ẩn chứa một người.



Một nam tử trẻ tuổi áo xanh đang ngồi trên cành cây, vóc người không cao, gầy yếu đơn bạc, bị cành liễu che khuất tất nhiên là không dễ bị phát hiện.



Hắn dựa vào thân cây, lười biếng phơi nắng, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt dỏ dài mang ánh nhìn trào phúng, ánh mắt không hề chớp nhìn theo nữ tử giữa sông, môi mỏng nhếch miệng cười ác liệt quái đản.



Nữ tử không biết đồi phong bại tục là gì chính là nữ chính xuyên qua Lâm Nhất Tần, mà vị trên cây kia hiển nhiên chính là Thanh Dực Bức Vương tương lai Vi Nhất Tiếu.
“Không sai, giống như ngươi thân không võ công, có lẽ giết người phóng hỏa lại làm tốt lắm sao?”



Xem ra Vi Nhất Tiếu vô cùng khinh bỉ vị Vương đại phu này.



“Ai nha, quê nhà chúng ta có nhiều loại: khoa nội, khoa ngoại, khoa nhi, phụ khoa, vân vân đâu, có lẽ hắn am hiểu trị thương trong võ công nha.”



Tiểu Lâm vẫn chưa hết hi vọng. Biết rõ xác suất xảy ra vô cùng nhỏ, nhưng lặn lội đường xa tới đây, không thấy ngõ cụt quyết không quay đầu.



Hai người tranh chấp ở gian ngoài, Vương đại phu nghe được liền đi ra. Hắn rõ ràng nghe thấy Vi Nhất Tiếu cười nhạo y thuật của mình, lại không tức giận, cười nói:



“Trừ bỏ bệnh của vị tiểu thư này, hai vị còn điều gì khó nói chăng?”



Lâm Nhất Tần trong lòng thầm mắng: “Cả nhà ngươi mới có chuyện khó nói.” Trong miệng lại hỏi: “À…Không sai, hắn, hắn bị chút nội thương, đại phu có thể xem chút sao?”



Vương đại phu lắc đầu nói:



“Ta y thuật đê hèn, xem bệnh bình thường đau đầu nhức óc đều có thể, nhưng chữa nội thương ngoại thương cho người trong võ lâm thì không có khả năng.”



Lâm Nhất Tần trong lòng mất mát, lại nghe Vương đại phu tiếp tục nói:



“Ta đi ra là muốn nói cho hai vị, tại Hồ Điệp cốc ven hồ Sơn Nữ ở Khấu Châu có vị lão phu nhân y thuật cực kì thần diệu, danh xưng ‘Thánh thủ đồng nãi’, chuyên trị mọi loại thương tật do võ công độc dược gây nên, các vị có thể tìm nàng xem bệnh.”