Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 32 : Đánh gấu

Ngày đăng: 12:17 19/04/20


Thần thú chính nghĩa Batman Vi Nhất Tiếu cùng nam tử thần bí gợi cảm ngẫu nhiên hội ngộ nơi ôn tuyền, hai người một câu cũng chưa nói, đủ loại gian tình khoa trương giả tạo khiến người khác hiểu lầm bay đầy trời, hai vị sắc mặt xanh mét, mắt bốc hỏa cùng giằng co…



Khói thuốc súng ngập trong mùi dấm chua lan tỏa khắp không khí. Hai nam nhân vô tội bị liên lụy muốn sống mái với nhau, hai kẻ đầu sỏ háo sắc gây nên chuyện lại tránh sau lưng bọn họ, thần sắc hoảng loạn nhưng không cách nào mở miệng giải thích, ánh mắt hung tợn phóng ra nhìn chằm chằm nhau.



Lâm Nhất Tần gần phát điên, lấy lửa giận của Vi Nhất Tiếu cùng tiêu chuẩn đạo đức thời đại này, không kể nói cho hắn là đứa nhỏ kia phi lễ nàng hay nàng rình xem người ta ngâm ôn tuyền đều không có HE (happy ending) hài hòa nồng thắm.



Trong giới võ lâm, tay không đem người đánh tới hộc máu, một chưởng quy thiên không hiếm lạ gì, nhưng dùng quần áo đánh người bay ra hai ba trượng mà không làm người ta bị thương cũng không phải công phu tầm thường.



Trẻ nhỏ có thể đánh đòn, đậu hũ ngoài ý muốn có thể ăn (đương nhiên là nàng ăn), nhưng đến trình độ đánh nhau vì thứ cỏn con này, thật không đáng.



Lâm Tiểu Tiên nhìn nhìn rừng tùng rậm rạp xung quanh cùng vệt tuyết đọng đa hình dị dạng, liền cân não, liều mạng dự thi ‘người trí tuế’, nhanh chóng nghĩ ra một lời nói dối hoàn mĩ.



‘Vi Vi, đừng nóng giận, đây là hiểu lầm. Ta vừa mới ở trong ao, thấy một con gấu đi tới, nhất thời kích động không mặc quần áo chỉnh tề liền bỏ chạy tìm ngươi, không nghĩ tới gặp phải vị…vị tiên sinh này…Ân, hẳn là ta nên giải thích mới đúng.”



Lâm Tiểu Tiên nắm chặt tay Vi Nhất Tiếu, lộ ra thần sắc áy náy hối hận.



Vi Nhất Tiếu sắc mặt vừa hoãn, nhẹ nhàng trách:



“Thấy gấu sao không gọi ta, lỗ lỗ mãng mạng lo chạy đến.”



Lâm Nhất Tần trong lòng hơi dịnh, giả bộ nghĩ đến mà sợ:



“Ta nhìn thấy nói, nó không thấy ta. Nếu lên tiếng gọi ngươi, không chừng gọi nó tới ăn ta trước.”



Trên núi Trường Bạch đầy những vết chân thú, động vật hoang dã rất nhiều. Gấu ngủ đông đã bắt đầu ra ngoài kiếm ăn. Khi hai người lên núi đã nhìn thấy rất nhiều dấu chân vĩ đại. Lâm Nhất Tần vừa mới nhìn xung quanh, rừng tùng đầy những vết kì lạ mới có thể nói dối gặp gấu.



Kì thực gấu được xem như ‘tay săn mồi mù’, thị giác quả thật rất kém nhưng khứu giác vô cùng nhạy bén, hơi mười dặm có thể ngửi thấy mùi con mồi. Bởi vậy khi con người thấy nó, nó đã sớm ngửi được mùi của ngươi. Tri thức trên kênh Discovery hiển nhiên Vi Nhất Tiếu chưa xem qua, vì thế lời nói dối này xem như thiên y vô phòng (không có lấy một sơ hở.)



Huống chi hắn lấy an toàn của Lâm Nhất Tần làm trọng, thấy nàng gặp gấu mà không bị thương thì vui sướng cùng nghĩ lại mà sợ, về phần quần áo không chỉnh bị người ngoài nhìn thấy cũng chỉ là việc nhỏ. Lúc này hướng nam tử kia chắp tay nói:



“Chuyện tình đã rõ, mạo phạm các hạ, xin bao dung.”



Nam nhân kia cũng không phải lòng dạ hẹp hòi, thầm nghĩ nữ tử này có lẽ bị gấu dọa choáng váng mới vô lễ thế, tức thời gật đầu, lôi kéo con thu dọn đồ đạc quanh ao, chuẩn bị rời đi.



Lâm Nhất Tần nhìn Vi Vi, thấy ắn quần áo chỉnh tề, cả tóc cũng chưa ướt, căn bản không giống người mới từ ôn tuyền bước ra. Lúc này hỏi:



“Ngươi đi đâu vậy? Ta vừa mới nhìn thấy ngươi từ hướng kia lại, căn bản là ngươi không xuống nước.” Cơ hội rình coi cũng không cho, xem như ngươi lợi hại.



Vi Vi cười bỡn cợt nói:




Lại nghe một tiếng cực kì thảm thiết “Phụ thân! !”



Nam nhân nghĩ con đã vào miệng gấu, máu tươi đổ xuống làm mờ ánh mắt, nhưng hắn không dám lau đi, chỉ sợ quay đầu nhấy thi thể con huyết nhục mơ hồ.



Kỳ thực Vi Nhất Tiếu không kịp buông tay Tiểu Lâm đã vội một bước chạy qua, một tay xách cổ áo đứa nhỏ này, thân hình nhoáng lên một cái tránh khỏi tay gấu, luồn qua nách nó chui ra sau lưng.



Tiếng gọi phụ thân thứ hai là đưa nhỏ thấy phụ thân bị gấu chụp, đầy mặt đầy cổ là máu tươi, vội vàng quan tâm mới kêu lên.



Vi Nhất Tiếu khinh công thật sự là đương thời có một không hai, trên người xách theo hai người vẫn chạy như bay, so với nam tử kia mau hơn.



Hắn đề khí, mũi chân điểm hai lần liền nhảy đến cây tùng cao gần đó, đem hai người buông trên cây, lập tức quay người về sau.



Lâm Nhất Tần thở nhẹ một tiếng, nhìn xuống phía dưới, thấy hắn một tay xanh đặt trên đầu gấu, một tay sờ trước ngực, chờ khi tay gấu phất qua, hắn lại xoay người nhảy trên đến đất, chân không thấy rõ xoay người dạo quanh con gấu một vòng, vòng một đường đen quanh cổ nó, sau đó lui về sau hai trượng đứng nhìn.



Chỉ thấy con gấu này hai tay vẫn khua loạn, nhưng lại không rống lên được tiếng nào nữa, qua hai ba giây sau, phù một tiếng, đầu gấu rơi xuống đất, máu đỏ phun ra ba thước cao như suối.



Thì ra Vi Nhất Tiếu dùng chủy thủ, đâm xung quanh cổ gấu sáu bảy đao, đem vết thương mở rộng. Chỉ là hắn đao pháp cực nhanh, vết thương nhìn bên ngoài thì cực kì bằng phẳng, ngay cả con gấu kia cũng chưa phát hiện bản thân đã bị chặt đầu, đến khi đầu rơi xuống, sợ rằng bản thân nó còn chưa biết nó chết như thế nào.



Bên bờ kia, nam nhân thấy con trên cây bình yên vô sự, liền dang tay chộp tới bụng gấu. Bụng gấu là nơi mềm yếu dễ bị tổn thương nhất. Ưng trảo cầm nã thủ thành danh mười phần khí lực, hai tay xuyên qua ngực gấu, đem cả tim gan nó móc ra, đợi khi nó đau nhức xoay người, lại ra tay đem cổ họng bóp nát. Con gấu nặng hơn ngàn cân quay cuồng trên mắt đất vài giây liền tắt thở.



Hai người động tác mau lẹ, đối thủ dù không phải quá mạnh, nhưng quan hệ đến tính mạng người quan trọng nhất, quả nhiên là nóng ruột nóng gan, ngay cả hô hấp tim đập đều quên.



Vi Nhất Tiếu cùng nam tử này đều sử dụng tuyệt kĩ của bản thân, chủ động cứu hộ người của đối phương, lúc này nhìn thoáng qua nhau, đối với đối phương võ công phẩm cách đều thêm phần kính nể, không khỏi có ý nghĩ làm quen.



(Lời tác giả:



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Được rồi, nam tử thần bí chính là Ưng Vương, ta đem cả Pháp Vương cùng lôi đến, mời các bạn học tùy ý xem.



Kỳ thực cẩn thận quay đầu nhìn, ta cũng không viết hắn là soái ca, chỉ nói hắn dáng người khí chất đều tốt lắm, là đại thúc có khí khái mà thôi.



Hắc hắc, kì thật YY Ưng Vương thành nam chính cũng không có gì sai, dù sao người ta cũng là dân tư bản đấy. Chúng ta xem nguyên văn viết thế nào:



Trong một trận chiến đỉnh Quang Minh, hắn liên tiếp đánh bại Hoa Sơn cùng ba gã cao thủ Thiếu Lâm, lại áp đảo Võ Đang tam hiệp, một chút cũng không chịu thế dưới. Ân Thiên Chính thật là một vị kì nhân trong chốn võ lâm, tuổi tuy lớn (lúc ấy hơn 70), tinh lực không thua kém gì thiếu niên, nội lực như nước, như cơn sóng lại cơn sóng tràn triền miên không dứt, hướng Trương Khê Tùng va chạm qua.



Áp đảo…thế dưới…như nước…triền miên không dứt…va chạm…cỡ nào…Khụ, khụ… … Thế giới này thật không thuần khiết… …



Hắc hắc, có ai muốn viết Ưng Vương thành nam chính xin nhanh nhanh hành động a, vô luận là BG hay BL, với lão Ân tuyệt đối không thành vần đề.