Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 33 : Tuyết Lĩnh trang
Ngày đăng: 12:17 19/04/20
Lúc này tuyết đã thành huyết, hai đầu gấu nằm lăn trên mặt đấu, máu tươi ồ ồ đổ ra, đem ôn tuyền bên cạnh nhuộn đỏ sẫm. Vi Nhất Tiếu cùng hai người trên cây đều hữu kinh vô hiểm (kinh hoàng nhưng không bị nguy hiểm), lông tóc vô thương, nam tử kia trên trán bị gấu cào ra ba vệt máu, lông mi tà tà xước qua mắt, chỉ kém nửa phần sẽ bị chụp lên đầu, quả nhiên là mạo hiểm vô cùng. Hắn kéo vạt áo tẩm nước xoa mặt, bên này Vi Nhất Tiếu đã đem hai người từ cây bế xuống dưới.
“Phụ thân! Trên đầu người chảy thật nhiều máu! Người không sao chứ!” Đứa nhỏ tên Dã Vương vừa chạm đất đã chạy vội tới trước mặt cha hắn. Nam tử kia đứng dậy, sờ sờ đầu đứa nhỏ nói:
“Không có việc gì, chỉ bị thương trên da thịt.”
Quay đầu chắp tay với Vi Nhất Tiếu:
“Thật sự hổ thẹn, đối phó với súc sinh còn chật vật vậy. Đa tạ tráng sĩ cứu con ta.”
Vi Nhất Tiếu chắp tay nghiêm mặt nói:
“Huynh đài chớ khiêm tốn, ta chiếm tiện nghi nhờ binh khí thôi. Nếu nói cứu người, ta còn chậm hơn ngươi một bược.”
Dứt lời liền vái chào thật sâu. Nam nhân kia vội vàng đáp lễ, hai người trao đổi danh tính.
“Tại hạ Ân Gia bảo bảo chủ Ân Thiên Chính, đây là khuyển tử (con trai) Dã Vương.”
“Tại hạ Vi Nhất Tiếu, đây là…” Vi Vi nghĩ nghĩ, cư nhiên không tìm được từ chuẩn xác để giới thiệu Lâm Nhất Tần, không khỏi sửng sốt.
Tiểu Lâm tiến lên chắp tay nói:
“Lâm Nhất Tần, đa tạ tráng sĩ cứu tính mạng. Ta không tài không đức, nhưng Ân đại ca về sau có gì phân phó, xin cứ việc sai phái, tuyệt không dám chối từ!” dứt lời trừng mắt nhìn Ân Thiên Chính.
Ân Thiên Chính hiểu lời nàng nói, xem như cho qua việc Dã Vương phi lễ, cũng không muốn nói cho người khác. Thấy nàng thông minh như vậy, trong lòng không khỏi thả lỏng, vội vàng không dám chối từ, chỉ xem như việc nhấc tay chi lao. (tiện tay cứu người).
Thực ra Lâm Nhất Tần liên hệ ưng trảo cầm nã thủ cùng con hắn kêu Dã Vương đã phần nào đoán ra hắn là Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính, chỉ là lão ưng này chưa già, lông mi cũng đen, bởi vậy chờ hắn tự giới thiệu mới chắc chắn xác định thân phận.
Nghĩ việc Ân Thiên Chính trong tứ đại Pháp Vương đứng hàng thứ hai, tuổi không nhỏ, gọi hắn một tiếng đại ca cũng không tính chịu thiệt. Ở nhà dựa vào cha mẹ, xuất môn dựa vào bằng hữu, Ân Thiên Chính là CEO xí nghiệp trực thuộc Minh Giáo, tuy không biết ‘Ân Gia bảo’ là đơn vị gì, nhưng kết bạn một chút tuyệt không sai.
Vi Nhất Tiếu thấy Lâm Nhất Tần ánh mắt lóe sáng, lại lần đầu tiên gặp mặt đã nhận người ta làm đại ca, trong lòng thấy kì quái, nhưng lại nghĩ nàng nói chuyện làm việc trước nay chưa từng có ý kiến gì, cũng không để trong lòng, nhoáng cái liền cho qua.
Bốn người chợt nghe tiếng khóc bi ai bên tai, quay đầu vừa thấy là gấu nhỏ kia nằm bên thi thể gấu mẹ, không ngừng dùng móng vuốt nhỏ lay lay gấu mẹ, dùng lưỡi liếm mặt nó, nhưng vô luận nỗ lực thế nào, gấu mẹ càng ngày càng lạnh, không khỏi cất tiếng nỉ non.
Nó cũng không sai, chẳng qua đi theo gấu mẹ đến suối chơi, bị Vi Nhất Tiếu bắt đem cho Lâm Tiểu Tiên chơi đùa, sau đó tự dưng mất đi cha mẹ.
Tiểu Ân Dã Vương khi thấy phụ thân bị thương cũng gấp đến độ cao giọng kêu thảm, vừa chạm đất liền vội vàng chạy qua, kì thực cảm tình không muốn rời xa cha mẹ cũng không khác gì gấu nhỏ.
Bốn người thấy nó cả người dính đầy máu gấu mẹ, đôi mắt đen ngập nước, tiếng kêu cực kì bi thương thê lương ai oán, đều thấy không đành lòng.
Ân Thiên Chính nhẫn nhịn, vẫn phải nói:
“Gấu này không thể lưu, nó vẫn còn đang uống sữa, rời xa gấu mẹ rất nhanh sẽ đói chết. Ngay cả nó còn sống, nó chính mắt thấy cha mẹ bị người giết, tất nhiên sẽ nhớ kĩ cừu hận này, trở thành gấu điên nơi nơi đả thương người.”
Lâm Nhất Tần há miệng thở dốc, thủy chung không thể mở miệng cầu tình, lúc này lưu lại nó tuy dễ, nhưng tương lai sẽ gây hại cho tính mạng người khác. Đây quyết không phải thời điểm làm thánh mẫu.
Dã Vương đột nhiên nói:
“Phụ thân, chúng ta mang nó về được không? Cha không phải nói nhà chúng ta có nơi nuôi gấu sao?”
Ân Thiên Chính nói: “Hồ nháo, nơi nuôi gấu là nơi cung cấp mật gấu tay gấu, ngươi mang nó về chẳng khác gì giết nó.”
Lâm Nhất Tần vừa mới xem thư xong, chợt nghe tiếng nghiến răng kẽo kẹt ken két sau lưng, nhất thời kinh hoàng, nhất phật thăng thiên, nhị phật xuất khiếu, biết đại sự không ổn, lão tử muốn trở về chỗ cũ.
Lâm Nhất Tần như người máy đời cũ, cực kì thong thả quay đầu, quả nhiên nhìn thấy phía sau nơi ngọn đèn chiếu rọi lên mặt người, một đôi mắt dài nhỏ hừng hực ánh lửa như cai ngục nơi âm thế.
Vi Nhất Tiếu nghe được có người phóng tên truyền thư, liền nhanh chạy tới bảo hộ, lại từ sau lưng nàng đọc được phong thư, nhớ tới ánh mắt Lâm Nhất Tần nhìn ban ngày, nhớ tới đủ loại hành động không hợp lẽ thường cùng mấy khoảng thời gian không đi chung, nhất thời trước mặt bỗng tối sầm như vết nứt lớn, không nói câu nào, xoay người bước đi.
Lâm Tiểu Tiên biết lúc này không giữ hắn lại, về sau đừng nghĩ giải thích rõ ràng, nhất thời bộc phát tiềm lực lớn nhất từ lúc chào đời đến nay, từ ghế tựa nhảy dựng lên, hổ đói vồ dê đuổi theo sau.
Kỳ thực xem nàng tám trăm mét chạy không xong, liền tu thêm tám đời, ăn mấy viên yêu tinh nội đan cũng bắt không được Vi Nhất Tiếu.
Nhưng không biết vì sao, đêm nay hắn cũng không sử dụng khinh công.
Nàng vội vã vươn tay giữ lấy tay phải hắn, bị hắn đẩy một chút liền rời ra, lại vươn người kéo tay hắn, không biết hắn sử dụng công phu gì liền né đi. Nhưng ngay tại lúc hắn vừa né vừa tránh, bước chân chạm lại, nàng đã lao lên một bước chắn đường đi của hắn, tay trái nắm lấy tay phải hắn, hướng vòng ra sau lưng, một chân vắt qua chân hắn, tay phải vòng lên cổ hắn, phảng phất như dây mây quấn chặt quanh gốc cây cuốn lấy hắn; tựa như khi nàng ở Hải Nam dẫn đoàn đi du lịch, từng giời thiệu cảnh đẹp nhiệt đới: Mĩ nhân ôm tướng quân. Dây mây ôn nhu uyển chuyển quấn quýt lên cây cao to, sầu triền miên, đến chết không rời.
Tay phải hắn bị hai tay nàng bắt chéo sau lưng. Nhưng nàng yếu đuối vô lực như vậy, tay hắn có bị nắm chặt hơn nữa cũng đủ bẻ gẫy khóa vàng dây ngọc, lấy hắn một thân võ công, chỉ cần nhẹ nhàng tránh liền thoát, nhưng hắn không làm.
Vì không thường vận động, hơi thể nàng có chút suyễn, ngực phập phồng , thân thể kề sát nhau liền vô cùng có cảm xúc…
Ngoài cửa sổ đối diện mái hiên có ánh tuyết phản quang ánh nến trầm tĩnh, rắc vàng rực lên trong ánh mắt nàng.
Lần đầu tiên nhìn gần mặt hắn như thế, gần đến nỗi có thể thấy lông mi tinh tế, đôi mắt đen nhàn nhạt, thấy cả mạch máu xanh nhạt dưới làn da trắng bệch.
Môi mỏng đạm sắc gắt gao mím chặt thành một đường, không chịu nói, cũng không chịu hỏi.
Lâm Nhất Tần đột nhiên nhớ tới lúc vừa gặp mặt, miệng hắn đầy vết rạn nứt khô khốc của người mất máu nhiều, tay phải nhẹ nhàng vòng qua cổ hắn, xoa môi hắn, muốn tìm vết nứt lúc đó.
Vi Nhất Tiếu thở gấp, toàn thân căng thẳng, vừa muốn nâng tay đẩy nàng, lại muốn quay đầu tránh đi, nhưng lại bị cánh tay nàng ôn nhu kiên trì như dây mây ôm lấy, đúng là tránh thoát không được, hoặc là không muốn tránh thoát.
Nàng cười xán lạn, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Mềm mềm, lạnh lạnh, giống như vị kem trà, hoặc vị bạch hà ướp lạnh.
Thêm chút mứt hoa quả bọc đường, thế giới này liền viên mãn.
“Chàng nói ‘Tại hạ Vi Nhất Tiếu, nàng là…’, chữ sau là gì? Nàng là ai? Em là ai? Chàng nguyện ý em là ai của chàng?
Nàng ôn nhu, nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn hắn, giống như thôi miên, chậm rãi nói, hỏi một câu, liền đặt nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên môi hắn.
“Em nguyện ý làm bất kì ai của chàng, vậy nên, đừng đẩy em ra..”
Đêm khuya, dưới ánh trăng sáng tỏ, một nam nhân áo xanh đem từng thùng nước đá dội lên người.
Vi Nhất Tiếu suối nước nóng còn chưa kịp ngâm mình, nay phải tự tắm nước lạnh.
Cơ hội tốt thế mà tự tay bỏ lỡ, thật sự là nghèo khó không thể trách xã hội, mệnh khổ không thể oán tác giả.
Trong đêm dài yên tĩnh, một thanh âm ai oán thê lương bi ai vang lên:
“Chàng đừng chạy nha! Ta cái gì cũng chưa ăn được đâu! ~~~~~~”