Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 35 : Rừng thần nông
Ngày đăng: 12:17 19/04/20
Trên nói đến Lâm Vi hai người thật vất vả mới thảo luận xong, miễn cưỡng tiến đến level 2, đáng tiếc hai người mang gen hàn độc khó lòng tạo ra lửa…
“Ta nhập giáo, nàng cũng tính là người của giặc cướp, sau này cần cẩn thận gấp bội, bị bắt liền biến thành heo nướng không ai cứu đâu.”
“Hiểu rồi, đây xem như cướp ngồi xe em, không thì em lên nhầm thuyền giặc thôi…Chàng có nhiệm vụ gì được giao chăng?”
“Không có. Ân huynh không chịu để ta làm cấp dưới, gửi một phong thư, muốn ta sau khi chữa khỏi thương liền đi tổng giáo ở Tây Vực lĩnh chức.”
“Trên đường đi nếu gặp người trong giáo thì giúp đỡ chút đúng không?”
“Đúng vậy”
“Chúng ta ngày mai liền cầm dược liệu khởi hành đi bắt rắn, mau mau chế thành thuốc thôi.”
“Hì hì, nàng so với ta còn sốt ruột, Tây Vực hẻo lánh, cũng không giống vùng Trung Nguyên nhiều soái ca nha ~”
Lâm Nhất Tần thầm nghĩ:
“Này nói chàng cũng không biết, xem xu thế hiện nay, đỉnh Quang Minh có thể xem như nơi tập hợp soái ca lớn nhất thời đại, đủ để mở công ty quản lí ngôi sao cấp hoàng gia, đậu hũ để ăn thật nhiều.”
Lúc này trợn tròn mắt, hung tợn nói:
“Bổn đại gia nói chuyện, đâu có chỗ cho ‘con dơi’ kia phản bác, nói nữa, nói nữa liền đem chàng ăn!”
Vi Nhất Tiếu cười hì hì tránh ra, khom người, trong nháy mắt đáng thương hề hề nói:
“Không dám, không dám, xin đại gia thương cho ta thân bạc lực nhược, không đủ đại gia ăn bỏ miệng nha~~”
Một câu nói thành công đem bạn học Tiểu Lâm quăng đến vùng đất lạnh băng Siberia ghê tởm nôn mửa, chỉ có thể cảm thán Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đè đến chết trên bờ cát. Da mặt Vi Nhất Tiếu dày đến độ trò giỏi hơn thầy, thắng nàng mệt gì.
Một đêm không nói chuyện (đương nhiên cũng không có gian tính), sáng sớm hôm sau, Ân Thiên Chính đưa mật gấu tới, ba người bái biệt.
Lâm Nhất Tần đem mật gấu để trong tủ đông lạnh, thầm nghĩ lão Ân ân cần mời Vi Nhất Tiếu đến Tuyết Lĩnh trang làm khách, phỏng chừng cũng có tâm tư lôi kéo hắn nhập giáo, hơn nữa đưa trước một phần đại lễ như tiền đặt cọc.
Trong lúc truy đuổi, Vi Nhất Tiếu đột nhiên dừng lại, làm hại Tiểu Lâm một đầu đập vào ba lô hắn, đang định oán giận, lại thấy trên hướng hắn đang nhìn chằm chằm thật sự có một ‘Con khỉ’ vĩ đại.
‘Con khỉ’ này có tạng người trưởng thành, lưng sau rộng, bộ lông màu nâu đỏ vô cùng dài, rối bù xù, hai chân đứng thẳng vững chãi, bóng dáng trông xa mơ hồ, không phân rõ đực cái
Lâm Nhất Tần ngốc lăng ba giây, cao giọng hét to: “Big foot! ! ! ! ! ! ! ! ! !”
Vi Nhất Tiếu chỉ tưởng Lâm Tiểu Tiên nhát gan sợ hãi, ai ngờ liếc mắt nhìn qua, thấy mắt nàng sáng hơn đèn xe ‘lợn rừng’ (wild boar), hưng phấn lòe lòe tỏa ánh quang, nói năng lộn xộn:
“Ta biết nơi này có mà! Thật là big foot! Máy ảnh! V8! CCTV10! Discovery channel! Ta muốn được ghi vào kỉ lục Guiness ~~~~”
Vi Nhất Tiếu nghe không hiểu những lời Lâm Tiểu Tiên nói, nhưng cũng thấy được nàng vô cùng hứng thú với ‘con khỉ’ này, vì thế xoay người nhặt lên một hòn đá, ném thẳng vào sau lưng động vật kia.
Hình thể nó giống người, hắn nhắm vào huyệt Đại Chuy, cũng không biết đánh vào huyệt đạo của khỉ với của người có gì khác nhau không, cứ mặc kệ đi.
Hắn lức đạo mạnh mẽ, nhận thức huyệt lại chuẩn, hòn đá chẳng phải sắt phải vàng, ném ra vẫn vù vù như xé gió, bay thẳng về phía trước.
Ai ngờ ‘big foot’ kia tuy rằng đưa lưng về phía hai người, lại như mọc mắt sau lưng, thân hình vừa chuyển động liền dễ dàng tránh được hòn đá này.
Vi Nhất Tiếu trong lòng đầy bất ngờ, lòng hiếu kì nổi lên, cúi người lại nhặt mấy hòn đá, lần lượt ném vào ‘big foot’ kia. Lần này nhắm vào huyệt Truy Phong, Chí Thất, Quan Dương, Tỉnh Tứ. Hòn đá ném ra có trước có sau, nhưng Vi Nhất Tiếu dùng lực cực khéo, bốn hòn đá cư nhiên đồng thời đập vào lưng vị kia.
Lần này dùng ám khí tập kích đồng thời bốn huyệt, nó liền khó tránh, chỉ có thể chật vật lăn một vòng tại chỗ, cực nhọc lắm mới tránh thoát.
Nào biết Vi Nhất Tiếu ném ra bốn hòn đá, đoán chừng vị trí nó lăn ra, liền âm thành nhặt một quả thông, vừa vặn nện lên đầu vị kia.
‘Big foot’ nổi trận lôi đình, chỉ nghe thấy tiếng rống giận lên đến 200 dB:
“Bà nội nó! Con rùa thối nào dám đánh ông nội ngươi! ! ! ! ! !”
(Lời tác giả: Minh Giáo ăn chay, ở vùng Trung Nguyên rau dưa phong phú có thể xem như đạt thành mục đích giản dị tiết kiệm, nhưng Tổng giáo ở đỉnh Quang Minh, nơi Tây Vực rau dưa khó trồng, hơn nữa trời giá rét cực độ, không ăn thịt không chống đỡ nổi, mới đổi lại thói quen này. Lúc này chưa tới Tây Vực, giáo lí vẫn đang có hiệu lực.)
Bigfoot là giống người vượn chưa tiến hóa hết, còn là bí ẩn với loài người đó.