Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 36 : Đêm nghỉ tại núi hoang
Ngày đăng: 12:17 19/04/20
Trên nói đến việc Vi Nhất Tiếu ở rừng Thần Nông đánh một ‘Big foot’ có vẻ rất có chỉ số thông minh cùng tính người
--- ------ --------
Lâm Nhất Tần tránh ở sau cây, không nói gì nhìn một sinh vật không biết có phải người không trong cơn mưa đá đang mắng chửi.
‘Big foot’ này không những có thể nói, miệng còn thật thối, suốt buổi ‘Bà nội nó, khốn khiếp, đồ rùa,…” làm một tràng dài, nhưng so với Vi Nhất Tiếu thật kém xa. Một kẻ không nói lời thô tục mà từng câu từng chữ lại hàm ý mỉa mai châm chọc nham hiểm ác độc cuồn cuộn tuôn ra, khiến ‘người rừng’ kia nổi trận lôi đình, dựng lông, nhặt đá ném lại.
Trong lúc đó, mấy hòn đá cùng bay qua bay lại, cộng thêm tiếng mắng chửi hòa thành một bức tranh náo động ‘tuyệt sắc’
Vi Nhất Tiếu né tránh vài lần, liền hiểu rõ người rừng này võ công không kém, tiếng hòn đá xé gió rất mạnh, có thể thấy dùng lực rất lớn, nhưng thủ pháp ám khí không thuần thục lắm, hắn đeo ba lô cũng tránh được dễ dàng. Đã đánh một trận, người rừng cũng phát hiện ra vấn đề chênh lệch thực lực, lại không lãng phí khí lực nữa, mắng:
“Tên nhát gan chỉ biết trốn, lão tử nếu không phải không có cách nào thoát ra, nhất định đem ngươi nghiền thành thịt vụn! !”
Lúc này Lâm Vi hai người đều nhìn ra đó là một người mặc áo da lông giả làm người rừng.
Nơi hoang sơn dã lĩnh này (núi hoang rừng sâu), ngay cả tránh thù địch cũng không cần trang điểm như thế chứ, lại chẳng biết hắn mặc thế làm gì.
Vi Nhất Tiếu cười hì hì nói:
“Ta vừa định nói ngươi đi ra đây chúng ta đánh một phen, ai ngờ ngươi ra không được, thế mới biết ai là kẻ nhát gan~”
Lâm Nhất Tần không muốn nghe bọn hắn tiếp tục đấu võ mồm, liền nhỏ giọng nói Vi Vi:
“Được rồi, là chàng đánh hắn trước.”
Từ sau cây ló đầu ra, liền hướng người rừng gọi:
“Thật xin lỗi, vừa rồi không biết ngươi là người nên mới đánh nươi, không biết ngươi ở trong này làm gì?”
Người rừng chưa hết tức giận, thở phì phì nói:
“Ngươi quản lão tử ở trong này làm gì, ta còn muốn hỏi các ngươi tới đây làm gì đó.”
Sắc mặt Vi Nhất Tiếu lại thay đổi, thầm nghĩ: “Thạch Phá Thiên? Chẳng lẽ là một loại thức ăn? nhưng mà theo…”
Đống lửa tí tách nổi lên phừng phừng, tựa như có mùi chua ngập tràn không khí.
Vi Nhất Tiếu bỗng nhiên nhớ tới có người nói người nằm mơ tuyệt không nói dối, nghĩ nghĩ không khỏi tự giễu mình đa nghi nông cạn, nhưng trằn trọc không yên, vẫn là không an tâm, đứng lên đến gần nàng, cúi người nhẹ nhàng hỏi bên tai:
“Thạch Phá Thiên là cái gì?”
Lâm Tiểu Tiên không đáp, chỉ ngủ chảy nước miếng.
Vi Nhất Tiếu dùng tay nhẹ chọc gò má mềm yếu của nàng, lại hỏi một lần
“Thạch Phá Thiên là cái gì?”
Lần này trong mộng nàng rốt cục nghe thấy, thì thào đáp:
“Là Cẩu…” (Cẩu Tạp Chủng)
Vi Nhất Tiếu nhất thời tâm tình cực tốt, quyết định sau khi ra khỏi nơi này phải đưa nàng đi dạo phường chó mèo.
(p/s: thực ra trong nguyên tác là ‘đi ăn lẩu thịt chó’, nhưng editor là người yêu động vật, hưởng ứng tích cực phong trào ‘nói không với thịt chó’ nên quyết định sửa đổi một chút, chắc không có vấn đề gì đâu…)
Ai biết tiểu phiền toái này tuyệt không để người ta an tâm trong chốc lát, lập tức thêm một câu chú giải:
“Thật tuấn tú…thật khốc…”
Vi Nhất Tiếu thật sự rối rắm, hỏi đi hỏi lại cũng không nghe thêm được gì, lại không muốn đánh thức nàng, chỉ có thể tự mình buồn bực.
Một đêm này rất dài rất dài, ngay cả hắn cũng thiếp đi trong chốc lát, mơ một giấc mơ hi hữu đầy cổ quái.
Trong một có một con chó hư hư thực thực tròn tròn, trông cũng thật được…