Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 49 : Action!

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


(Lời bộc bạch của giọng nam trầm):



Biển lớn mờ mịt mênh mang vô tận, sóng gió quay cuồng máu chảy tán loạn.



Thiếu nữ tử tay không vô lực làm sao cứu nổi người nàng yên đang lâm nguy sớm tối?



Tà thuyền rời bến, không thấy huyết quang, tuyệt không quay về.



Chẳng lẽ một màn xả thân cắt thịt cho chim ăn lại sắp trình diễn?



Ma giới ngang trời xuất thế, giang hồ lại khởi phân tranh, ai sẽ trở thành chủ nhân mới của nhẫn vương?



Mời xem kênh CCTV10, vì ngài thuật lại một chuyện xưa giang hồ tràn ngập yêu hận tình thù…



Vi Nhất Tiếu hàn độc tái phát ngã lên sàn tàu hôn mê bất tỉnh, nhân viên cứu hộ Tiểu Lâm tuy thể lực hao hết không đứng thẳng nổi, nhưng vẫn quyết định đưa Phật đến Tây…Không, là cứu người cứu đến cùng. Nàng dứt khoát kiên quyết lấy ra chủy thủ trong ngực Vi Nhất Tiếu, khoa chân múa tay hai ba cái, tập tễnh bước vào trong khoang thuyền… … Vui vẻ tha ra một cặp gà trống.



Được rồi, Lâm Tiểu Tiên ngay cả ô chống nắng che sương, băng keo cá nhân đều mang đủ, sao có thể xem nhẹ đại sự liên quan đến tính mạng này? Lại nói để gà thỏ trên lợn rừng (wild boar), không có gì cho chúng ăn chẳng phải chết đói sao, lãng phí là tội lớn!



Lâm Nhất Tần bóp láy mũi Vi Nhất Tiếu, rót xuống hai chén máu gà, cuối cùng cũng cấp tốc đem con dơi đông lạnh tha khỏi hiểm cảnh.



Sau một lát, Vi Nhất Tiếu dần dần ngừng run, thở ra một ngụm khí lạnh, mở mắt ra, bình tĩnh nhìn về phía người cùng hắn sinh tử không rời không bỏ, mở môi còn vương máu…



“Đem quần áo mặc vào…”



“… … … Ta hối hận. Hiện tại đem chàng ném xuống biển còn kịp sao?”



“Trước mặc, sau ném…”



Mỗ nữ nhân chỉ mặc mỗi yếm cùng tiết khố (à ờ là underwear) nghiến răng nghiến lợi bày kế hoạch mưu sát chồng. Ngươi gặp qua kẻ nào nhược trí chỉnh trang ba lớp quần áo rồi mới nhảy xuống nước cứu người chưa? Ai, quan hệ quá thân mật cũng có điểm không tốt, dính sát liền kề, một điểm không khí lãng mạn đều không có oa…



Vì để Vi Vi nghỉ ngơi trong chốc lát, Lâm Nhất Tần hạ buồm ngừng thuyền. Hai người song song nằm trên sàn tàu, một bên phơi nắng, một bên ngẫm nghĩ về định nghĩa quần áo chỉnh tề của mọi thời đại…



Dưới làn gió nhẹ hòa cùng ánh nắng mặt trời, Vi Nhất Tiếu nhớ lại một mảnh sắc vàng lúc tuyệt vọng dưới biển sâu, từ tình cảnh giao tranh sinh tử bừng tỉnh như đã qua một đời…



“Cá mập vì sao không cắn chúng ta?”



“Người ta không thích ăn thịt con dơi vừa gầy vừa cứng, không hợp khẩu vị.”



“Thì ra cá mập cũng là tín đồ Đạo Hồi, hì hì, thật sự đáng mừng, thật đáng mừng, may thay, may thay.”



“= =+ Chàng nha, không yên tĩnh trong chốc lát được à?”



Tín đồ Đạo Hồi không ăn thịt heo, chàng lại thầm mắng ta là heo sao?



“Không được, người phái Tiêu Dao đã biết chúng ta tìm đến Đảo Đào hoa, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. (Xuống ta trước được lợi, ra tay sau chịu thiệt.)”



“Ài, còn có thành ngữ nói đến sau đoạt trước đó.’



Kỳ thực Vi Nhất Tiếu có gấp nữa cũng không được. Một trận chiến trong biển đã khiến hắn hao tổn quá lớn, không tu dưỡng vài ngày tuyệt không thể khôi phục như ban đầu. Nếu lại gặp cường địch, thực không chắc có bảo hộ được nàng chu toàn. Nghỉ ngơi hai canh giờ, nội lực khôi phục hai ba phần, Vi Nhất Tiếu mới xác định phương hướng lại lái thuyền, dựa vào hướng nắng mà lái tới, cuối cùng trước hoàng hôn đã đến Đào Hoa đảo.



Một ánh tà dương lấp lánh ánh nước, nửa lạnh run nửa ánh hồng. từ xa nhìn lại trên đảo thế núi nhấp nhô, biển xanh ánh bạc, bãi đá kì quái, thoạt nhìn thật sự…rất có tiềm năng khai phá du lịch. Bất quá trọng điểm không ở đây, mà ở bốn năm chiếc thuyền đang neo đậy. Vi Nhất Tiếu nhíu mày nói:



“Vẫn không kịp.’



“Lên đất liền, chàng phải nghe ta. Đánh không nổi, chẳng lẽ chúng ta trốn không xong sao?”



Vi Nhất Tiếu lộ ra nụ cười khoe răng nanh, cười cực kì tà ác:



“Nghe lời nàng, bất quá ta muốn phá thuyền.”



Lâm Tiểu Tiên lộ ra một bộ dáng rộng lượng khoan hòa như thánh mẫu ngày tận thế:



“Hừ, chiêu này cũng quá tổn hại, vẫn là để em làm đi.”



Hai người đem tà thuyền neo đậu chỗ ẩn nấp kín đáo, liền thành lập lữ đoàn yêu đùa dai, đội trưởng Lâm Nhất Tần. Đi lên thuyền phái Tiêu Dao, theo lời đội trưởng đem đổ hết nước ngọt trên thuyền, thay bằng nước biển để lại chỗ cũ.



Lâm Nhất Tần lại từ trong ngực lấy ra một bao nhỏ, đem toàn bộ bột phấn rắc vào lương khô phái Tiêu Dao mang theo.



Vi Nhất Tiếu không nghĩ tới Tiểu Lâm còn có thể hạ độc, ngạc nhiên hỏi:



“Đây là cái gì?”




Hỏi: tinh thông loại ngôn ngữ nào dưới đây?



Chọn: A ngôn ngữ máy tính B tiếng Anh C chữ số Arab D khuông nhạc



Đáp: A ngôn ngữ máy tính (chỉ có 0 và 1)



Đem đáp án nhét vào dấu hiệp ‘Nơi quét thẻ’ trên tường, vốn tường sắt không khe hở chậm rãi dịch chuyển, để lộ một cánh cửa đá không khóa, hai bên để một khung hình chữ nhật rỗng.



“Mật mã cửa cuối cùng, xin viết một đôi cấu đối kinh điển”



Lâm Nhất Tần dùng kiểu chữ giản thể viết xuống: ‘Công đức vô lượng – Vạn thụ vô cương’, cửa đá chi chi nha nha mở ra. Đi qua con đường rực rỡ là đến một gian phòng trống rỗng, giữa bãi đá đặt một cánh tay khắc từ dương chi bạch ngọc, ngón giữa dựng thẳng lên trên đeo theo di vật chưởng môn lưu truyền trăm năm của phái Tiêu Dao – chiếc nhẫn thất bảo



Lâm Tiểu Tiên để Vi Nhất Tiểu ở ngoài, một mình đi vào, đối với cánh tay đang làm tư thế ‘F***’, rút ra chiếc nhẫn



“Công nghệ phòng trộm không tồi, bất quá ngươi rốt cục mang theo bao nhiêu thứ đến đây vậy?”



Nếu ai xem qua ‘Chúa tể của những chiếc nhẫn’, hẳn nhớ được khi phát động chiến tranh ma giới có một hàng văn tự tối nghĩa linh tinh, đại khái là:



‘One ring to rule them all; One ring to find them, One ring to bring them all and in the darkness bind them’



(Một chiếc nhẫn thông trị thế giới, tìm bắt tất cả. Một chiếc nhẫn giam cầm thế giới, tất cả chìm trong hắc ám không ánh sáng.)



Mà chiếc nhẫn đồng dạng mang đến vô số mưa gió máu tanh này, cũng khắc một hàng thiên thư mà lịch đại chưởng môn đều không thể lí giải:



“Ta tên là Tiêu La Lị, hoa hoa lệ lệ mãi mãi 14 tuổi, đến từ Thượng Hải Trung Quốc năm 2058. Xuyên qua tuy là xu thế đang lưu hành, nhưng nữ tôn cũng tốt, đam mỹ cũng được, là gì đem ta mạc danh kì diệu xuyên thủng võ hiệp? Hơn nữa lại là Bắc Tống? Ta ghét nhất là xem sách lịch sử! Hơn nữa khi xuyên qua, vẻ ngoài sẽ không thay đổi, tuy rằng vĩnh viễn bảo trì thanh xuân tốt lắm, nhưng người ta muốn cùng rất nhiều soái ca NP thôi >_<



Trong cơn giận dữ, ta bằng băng tuyết thông minh cùng khí chất vô song khái sáng một môn phái phong hoa tuyệt đại hoa lệ, hơn nữa sáng tạo rất nhiều võ công tuyệt thế, trong đó đắc ý nhất là ‘Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn’ cùng ‘Bắc Minh Thần Công’ ~.



Bát hoang có thể khiến đám loli vĩnh viễn hoạt bát đáng yêu như ta, Bắc Minh có thể trực tiếp hút nội lực người khác làm của mình, không cần vất vả luyện công cũng có thể thành cao thủ, cỡ nào thoải mái ~ . Bất quá, cái này gọi là tham khải, không gọi là sao chép nha ~ .



Là thành viên hội Đẹp Tự Nhiên, ta chỉ nhận soái ca mĩ nữ làm đồ đệ. Đáng tiếc người vẻ ngoài yêu tinh lại trí óc thông minh giống ta thiên hạ thực sự quá ít, cuối cùng chỉ có ba người miễn cưỡng thông qua: Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử, Lí Thu Thủy, không biết ngươi có từng nghe qua?



Trừ võ công, ta còn đem đến một phần tư liệu cho bọn hắn chơi đùa, tỷ như thuật ghép mắt, nối xương, trung tây y kết hợp, sách dạy đánh cờ vạn năng, bách khoa toàn thư động thực vật. Bọn họ đều xem ta như tiên nữ mà sùng bái nga ~. Ta còn để lại tấm bia đá ‘Hạc Khống’ ở Hoan Đình, tỏ ý nhiệt tình yêu thương quê hương Thượng Hải, rất có tài đi ~



Đáng tiếc tuy bề ngoài không đổi, ta vẫn sẽ phải già cả chết đi. Làm đồng nghiệp nữ sắc đam mỹ, cả đời không gặp được người cùng sở thích, thật là thân ở nơi cao không thắng nổi rét lạnh. Bởi vậy ta tạo ra mật đạo núi lửa phòng trộm bằng âm thanh, chỉ có đích chưởng môn có thể vào từ cửa sau bằng tiếng lóng truyền xuống của tiền chưởng môn.



Nếu không người nối nghiệp, bọn họ sẽ đem chiếc nhẫn ghi âm này đặt vào mật thất, chờ đợi truyền nhân. Nếu ngươi cũng là sắc lang đam mỹ xuyên qua, mấy vần đề ngoài cửa khẳng định không thể làm khó ngươi. Ngươi có thể dùng đoạn ghi âm này làm chưởng môn phái Tiêu Dao:



“Môn nhân phái Tiêu Dao nghe lệnh, ta là Khai Nguyên Thiên Địa Văn Thành Võ Đức Tánh Công Quang Nhân Chí Tôn Tiêu Sư Tổ, vô luận người nào có thể thao túng nhẫn chưởng môn thông linh, đều là truyền nhân vì ta mà giáng trần, trở thành chưởng môn bổn phái vô điều kiện, người không phục, giết không tha! Cửu thiên thập đia, duy ta tiêu dao, nhất thống giang hồ!”



Lâm Nhất Tần trong mật thất nghe xong đoạn di ngôn này, 囧 cơ hồ phải dựa tường không đứng thẳng nổi. Đáng tiếc nàng không cảm thụ nổi ấp áp tiền bối chiếu cố, chỉ có loại khủng hoảng cầm chiếc bánh bao không thể ăn, còn bị một đàn sói đói mắt phóng ánh xanh lè vây quanh.



“Vô luận người nào, chỉ cần lấy được tín vật XX liền trở thành chưởng môn/giáo chủ vô điều kiện. Ai không phục, giết không tha.”



Này tuyệt đối có thể xem như một trong ba di ngôn ngu ngốc nhất giới võ hiệp.



Không có thế lực tuyệt đối trung thành, ai giúp ngươi giết không tha? Nếu có chút ngoài ý muốn, a miêu a cẩu (con chó con mèo) nhược trí não tàn đều có thể làm chưởng môn, môn phái này phải chăng toàn đám hỗn loạn? Ngay cả có là người có năng lực có ý chí đi, nếu không có bối cảnh thực lực, sao khống chế nổi đám môn nhân tà môn ma đạo kia? Càng miễn bàn tình huống mới lấy được tín vật lập tức đã bị cướp.



Lâm Tiểu Tiên trong lòng điên cuồng trách móc. Ai ngờ nhiều năm về sau, Dương Đỉnh Thiên đồng dạng Văn Thành Võ Đức cũng để lại di ngôn ‘Bất luận người nào lấy được thánh hỏa, liền trở thành đại giáo chủ thứ ba mươi tư của bản giáo, ai không phục, giết không tha!”



Đối mặt với một đám giang hồ hào khách kinh hồn bất đinh lại như hổ rình mồi, Lâm Nhất Tần khổ sở nghĩ biện pháp tìm đường sống. Mật mã cửa sau chỉ có chưởng môn bản xứ truyền lại biết, muốn từ cửa trước đi ra, nhất định phải vượt vòng vây. Cưỡi ‘con dơi’? Nếu lúc này con dơi thương thế chưa lành, không thể bôn tẩu đường dài? Lựa chọn duy nhất bây giờ chỉ có thể là: Trước lên làm cẩu thủ lĩnh, tạm thời hợp pháp giữ lấy bánh bao.



Lại đứng ở cửa chần chừ, tính toán không nhọc công mà hưởng thụ cảnh mọi người bị sấm sét quấn thân biến hình thành BBQ...



Trời trăng sao lấp lánh vạn dặm không mây, trên miệng núi lửa nguy nga, đoạn di ngôn cuối cùng của Tiêu La Lị sư tổ vang vọng bầu trời, một nữ tử tóc xoăn mặt tròn đứng trên mỏn đá cao, gió nhẹ thổi quần áo nàng phất phơ, phía trước hơn mười môn nhân phái Tiêu Dao đang quỳ



“Cửu thiên thập địa, duy ta tiêu dao, nhất thống giang hồ!”



Phái Tiêu Dao đại chưởng môn đời hai mươi mốt Lâm Nhất Tần nóng hổi ra lò, đang bị khẩu hiệu của bổn phái đánh cho sấm sét hỗn độn.



Nhận quỳ lạy của một đám người bằng mặt không bằng lòng, trong ngoài không đồng nhất chẳng phải chuyện thú vị gì. Lâm Nhất Tần tuy mang danh chưởng môn, nhưng nàng thân không tuyệt thế võ công, trong tổ chức cũng không có thế lực thân tín duy trì, trên thực tế là không có thực quyền gì, bất quá ỷ vào chiếc nhẫn tạo ra dị tượng (hiện tượng lạ) tạm thời uy hiếp môn nhân một chút.



Đợi khi nàng rời đi sau, tứ tông phái Tiêu Dao lại vì chức vị đại chưởng môn nội đấu không ngớt như cũ, làm việc quỷ dị tạo sát nghiệt. Bốn cán bộ cấp cao cùng Đồng Nãi tung tích không rõ, Bách Lý Phi cùng Mã Cảnh đã chết, Pháp Lão mặc dù kế nhiệm chức đại chưởng môn nhưng tuổi cao đức bạc, không thể thống ngự mọi người.



Nhiều năm sau, Nhậm Thiên Nhai tìm đường sống trong cõi chết, thoát thân từ biển lớn, bằng bản cải biên của Bắc Minh Thần Công – ‘Hấp tinh đại pháp’, cướp ngôi chưởng môn, đem phái Tiêu Dao cải tổ thành Nhật Nguyệt thần giáo, truyền tới tay Nhậm Ngã Hành, đã là thời cha truyền con nối muốn độc chiếm thiên hạ, đại lịch chưởng môn phía trước đều bị tiêu hủy hết.



Bao nhiêu kỹ thuật có thể thay đổi lịch sử dần tiêu tán mai một, một môn phái thần bí truyền thừa kĩ thuật tương lại bị bao phủ trong lớp màn âm mưu dày đặc để rồi dần suy tàn.



Đây là chuyện sau này vậy.