Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 50 :
Ngày đăng: 12:18 19/04/20
Vi Nhất Tiếu tinh thần vô cùng hoảng hốt.
Từ khi tiến vào mật đạo núi lửa, đến khi đi thuyền rời đảo Đào Hoa, hắn thân hình luôn phiêu dật…đặc biệt mang phong vị trường phái trừu tượng.
Loại tình huống này tuy không gây trở ngại đến công tác hộ pháp người bên cạnh, nhưng thất thần đến độ bị BOSS ăn đậu hũ cũng không phát hiện, vấn đề liền thật nghiêm trọng.
Bất quá, chúng ta cần phân biệt rõ ràng ‘thất thần’ cùng ‘ngẩn người’ hai từ vi diệu khác nhau. Bạn học Vi Nhất Tiếu sẽ không làm loại chuyện ngẩn người lãng phí sinh mệnh, hắn chỉ là đang suy xét phi thường nghiêm túc một số triết lý nhân sinh cùng đạo lý ứng xử. Ví như:
Thật lâu thật lâu trước kia, có một tiểu tử cần lao mà thiện lương tên là Đổng Vĩnh. Có một ngày, hắn đụng phải một đám tiên nữ MM đang tắm, vì thế hắn trộm xiêm y của một người trong đó giấu đi. Vị này tên Thất Tiên Nữ không có vũ y không thể trở lại bầu trời, liền cùng hắn thành thân.
Nghe nói, sau Thất Tiên Nữ tìm được vũ y, lại quay về trời.
Thật lâu thật lâu trước kia, có một tiểu tử cần lao mà thiện lương tên Tạ Thụy. Có một ngày, hắn nhặt được một con ốc. Sau hắn phái hiện từ ốc đồng có người vụng trộm giúp hắn làm việc nhà, vì thế hắn đem vỏ ốc giấu đi. Ốc đồng không vỏ, liền cùng hắn thành thân.
Nghe nói, sau Ốc Đồng cô nương tìm được vỏ, lại trở về vườn tiên.
Thật lâu thật lâu trước kia, có tiểu tử cần lao mà thiện lương tên là Lí Tiêu Dao. Có một ngày, hắn gặp phải một XXX đang tắm, vì thế liền trộm xiêm y nàng giấu đi.
Này XXX tên Triệu Linh Nhi không có xiêm y…sau lại cùng Lí Tiêu Dao thành thân.
Nghe nói, sau Triệu Linh Nhi tìm được xiêm y…cuối cùng cũng đi rồi.
Thật lâu thật lâu trước kia, có một tiểu tử âm trầm lại ác liệt tên là ‘con dơi’. Có một ngày, hắn gặp phải một XXX có thể ăn có thể ngủ lại không chịu để tâm chuyện gì…
“Vi Vi, chàng có thấy tấm váy màu cam ta để ngoài thuyền không?”
“Chắc không phải bị gió thổi ra biển chứ. Buồn bực. Là mua từ Hán Dương đó.”
Vi Nhất Tiếu đang suy xét triết lý nhân sinh, không rảnh cùng Lâm Nhất Tần đáp lời, dù không nói gì tuy rằng hơi khó chịu, nhưng trong lòng nàng cũng có chút cảm thấy may mắn. Bằng chỉ số thông minh của Lâm Tiểu Tiên cùng tài ăn nói…, liền ngay cả BBC, VOA nói hươu nói vượn, cũng không có cách nảo giải thích chuyện quỷ dị trên đảo cho hắn.
Nói ra chân tướng? Ha, nói với hắn ‘Ngươi cả đời phấn đấu chỉ để làm đồ cưới cho người khác’ (ý nói ảnh là nhân vật phụ) hay nói ‘Ngươi căn bản không phải người, chỉ là một hình tượng do bố dượng tên Kim Dug nào nặn ra?’?
Huống chi Tiểu Lâm chỉ thuận miệng một câu ‘Thiên cơ bất khả lộ’, khiến bạn học Vi Nhất Tiếu tinh thần hốt hoảng đến tận bây giờ, nói nữa không chừng đến mức loét dạ dày hay phát sinh bệnh rụng lông nữa giờ…ORZ…
Khụ, đà điểu a đà điểu, vì thể xác và tinh thần con dơi khỏe mạnh, chuyện này giả bộ hết thảy đều như gió bay thôi…
Bạn học Tiểu Lâm cũng không biết, về sau khi hai người ở chung lau dài, chỉ cần con dơi đột nhiên xuất hiện loại trạng thái hoảng hốt này, nàng sẽ mạc danh kì diệu mất đi vài bộ quần áo, hơn nữa nàng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy chúng nữa, tựa như cái váy bị lấy oán trả ơn kia, hủy thi diệt tích, phiêu linh bay bay trong biển…
– Kỳ thực chiêu giấu quần áo này phải làm lúc mới tắm xong, không thì cũng vô dụng thôi –
Làm chưởng môn đùa giỡn uy phong tuy rằng thật thích, nhưng dù cho là chưởng cửa sổ, chưởng ống khói, cũng vẫn kém quan trọng hơn tính mạng bản thân.
Lâm Nhất Tần không nghĩ nhiều, thống thống khoái khoái đem chiếc nhẫn từ năm 2058 dùng đổi mệnh.
Cái gọi là biến đổi bất ngờ, chính là do tác giả nhân phẩm phi thường có vấn đề, không ép buộc đứa nhỏ sẽ ăn không ngon.
Vi Nhất Tiếu cúi đầu, tay nắm chặt, phẫn nộ đến run người, không biết nên đến Hào Châu quật Bất Đắc miệng quạ đen, hay nên trực tiếp xử lý tác giả Phạn Ca (Vi Vi, đắc tội mẹ vợ không có trái cây ngon ăn đâu.)
Nhà tranh Hồ Điệp Cốc một mảnh tĩnh mịch, tản mát ra một mùi tanh tưởi nồng đậm, vô số ruồi bọ bay tới bay lui.
Vi Nhất Tiếu đi vào xem xét, phát hiện Đồng Nãi nằm trên giường, đã chết tầm bốn năm ngày. Thời tiết nóng bức, thi thể đã có giòi bọ lúc nhục. Thân thể vặn vẹo bậc này, thiên hạ không có cái thứ hai, tuyệt không phải hàng nhái. Chẳng qua trong phòng không dấu vết ẩu đả, thi thể lại không bị ngoại thương. Đồng Nãi cả đời chờ mong nhẫn chưởng môn, giờ gần ngay trước mắt nhưng lại không chờ được, cứ vậy mà chết già.
“Đã chết? Thế là đã chết? Mà ta căn bản không có việc gì a!”
“Xem ra bà ta chết đột ngột, chưa kịp thúc dục dược tính.”
“…Đây tính ta vận khí tốt, hay là không tốt chút nào đâu…”
Đồng Nãi vừa chết, Hủ Cốt Đoạn Cân hoàn thiên hạ không người giải. Mặc dù không có bức bách uy hiếp, nhưng độc dược còn sót lại trong người Lâm Nhất Tần tựa như quả bom hẹn giờ, ai biết có giống AIDS hay không, vài năm sau đột nhiên bùng phát đâu? Hoặc giống viên gan B nơi nơi lây bệnh…orz…
Hai người một phen bôn ba lại hóa hư không, chỉ lưu lại một chiếc nhẫn ghi âm đầy kịch truyền thanh đam mĩ =_=!!!
Lâm Nhất Tần cầm chiếc nhẫn trong tay, nhẹ giọng nói:
“Mỗi lần đều là em gặp rắc rối, chàng kết thúc. Lúc này kém chút lại hại chàng mất mạng, kết quả…”
Vi Nhất Tiếu vươn tay ôm lấy nàng, cúi đầu tựa lên trán nàng:
“Nếu không phải vì ta, tai họa cũng chẳng đổ lên đầu nàng. Lúc này phân rõ ai liên lụy ai, còn có thể rõ ràng chăng?”
“…”
Hào Châu gần An Huy, cách Khấu Châu không xa. Nếu đã ở gần đấy, không bằng thuận tiện nhìn xem đại phu Bất Đắc đề cử. Hai người cũng không thèm đào hầm cho lão biến thái chết tuyệt kia, cũng không muốn chạm vào thứ gì của bà ta, chỉ làm như không thấy đi ra khỏi cốc, lái xe đi Hào Châu.
Hoài Bắc Hào Châu là địa khu phía đông Phượng Dương, lưu dân vùng thiên tai không ngừng trú lại, là nơi trọng địa các loại giáo phái hoạt động. Bạch Liên giáo, Di Lặc tông chi, Tịnh Thố Tông, Minh Giáo,…, các giáo lí tham khảo dung hợp nhau, trên cơ bản đều nương vào khẩu hiểu “Quang Minh diệt hắc ám”, “Di Lặc tái thế, Minh Vương hạ phàm”…, kích động khởi nghĩa nông dân.
Đến đại bản doanh phần tử khủng bố Afghanistan triều Nguyên, Vi Nhất Tiếu quả nhiên như cá gặp nước, thoàng chốc đã kết bạn với vài Minh Giáo giáo hữu, mang theo Lâm Nhất Tần quanh co lòng vòng tìm được chỗ ở của Bất Đắc. Chưa vào tới nơi, đã gặp được cố nhân.
Chẳng qua lần này cũng không phải buổi gặp mặt hòa bình, Lâm Tiểu Tiên còn chưa nhìn rõ diện mạo người này, Vi Nhất Tiếu liền lập tức nhào qua, giang tay bóp cổ người nọ.
“Ai! Ai! Vi huynh đệ mau dừng tay! Bóp chết đại phu trị không hết bệnh ! ! !”
Bất Đắc nghe được động tĩnh, vội vội vàng vàng từ phòng chạy vội ra, cứu đại phu từ tay Bức đại vương.
Lâm Nhất Tần tập trung nhìn, thì ra tên bị bóp cổ đến hô khan liên tục, khí không lên nổi phổi không hay ho gì, thì ra là đồ đệ Đồng Nãi Hồ Thanh Ngưu.