Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 51 : Thánh địa kết hôn Minh Giáo – Hào Châu

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Vi Nhất Tiếu cùng Hồ Thanh Ngưu có lẽ trời sinh bát tự không hợp, hai lần gặp nhau đều thấy mặt là đánh. Lúc này giương ra khuôn mặt, bày ra một bộ luyện tập dùng ánh mắt giết người.



Kỳ thực Hồ Thanh Ngưu cùng Vương Nan Cô từ mấy tháng trước đã bị Đồng Nãi sai đi Vân Nam hái thuốc (thuận tiện hưởng tuần trăng mật) cũng để tiện cho bà luyện độc, làm đồ đệ cũng không biết âm mưu của sư phụ. Huống chi tình huống lão hóa nhanh chóng của Đồng Nãi tất cả mọi người đều rõ ràng. Nay đầu sỏ đã chết, hiểu lầm liền sáng tỏ, nhưng e ngại lúc đầu cũng đâu dễ tiêu tan.



Không thể không nói con trâu này (Ngưu) ngang ngạnh vô cùng, bình sinh chỉ nghe lời một người – lão bà hắn. Vì thế đành tìm Vương Nan Cô tới giải vậy. Sự thật chứng minh, vật có tương sinh tương khắc. Độc tiên vừa vào cửa, sắc mặt y tiên liền chuyển biến tốt đẹp. Hồ Thanh Ngưu ho khan hai tiếng, xoa xoa cằm nhẵn bóng không có lấy một sợi râu, mắt nhìn trần nhà hỏi:



“Sư phụ hạ độc gì?”



Nhìn một cái, ánh mắt đen động lòng người lại bị hắn dùng để trợn trắng.



Vi Nhất Tiếu hừ lạnh một tiếng, căn bản không để ý lời hắn hỏi.



Lâm Tiểu Tiên âm thầm đá Vi Nhất Tiếu một cước: Mới đến liền đem cổ đại phu bóp cho năm dấu tay xanh tím làm phí đăng kí, còn trông cậy người ta ôn tồn hầu hạ sao?



Ở đây lại không lưu hành bình bầu chiến sĩ thi đua.



Tiểu Lâm tức thời đáp:



“Đồng Nãi nói, tên là Đoạn Cân Hủ Cốt Hoàn.”



“Cái gì! ! !”



“Cái gì! ! ! ! ! ! !”



Hai tiếng gầm rú đồng thời vang lên, văng đầy nước miếng lên mặt Lâm Nhất Tần. Một y một độc hai vị đồng môn đồng thời nhảy bật lên, ánh mắt hiện lên lục quang chăm chăm như sói đói. Vương Nan Cô trừng mắt nhìn Hồ Thanh Ngưu một cái, người sau lập tức thành thành thật thật ngồi xuống, nhưng vẫn không kiềm chế nổi, hỏi:



“Ngươi xác định?”



Lâm Tiểu Tiên kéo tay áo Vi Nhất Tiếu, xoa xoa nước miếng trên mặt:



“Ta xác định nhất định cùng khẳng định. Nhưng Đồng Nãi nói độc này thiên hạ chỉ có một mình bà ta biết, cũng chỉ có bà ta mới giải được.”



Hồ Thanh Ngưu dịch ghế vào sát mông:



“Ta nhìn lén qua…Không, là ta lật xem phương thuốc của sư phụ. Độc này trên thân thể có dấu hiệu rõ rệt…”



“Trên huyệt Thiên Trì có vết ban đỏ.”



Lâm Nhất Tần lời vừa nói ra, độc tiên cùng y tiên đồng thời kích động nhìn nhau, giống như phát hiện động vật quý hiếm cuối cùng trên địa cầu – tiên heo.



Hồ Thanh Ngưu không giả bộ nữa, vươn tay bắt mạch Tiểu Lâm, trên mặt đột nhiên hiện vẻ cực kì nghiêm túc, vẻ mặt nghiên cứu khoa học phi thường phi thường hăng say, đoạn nói:



“Cởi quần áo, để ta nhìn ban đỏ.”



Lời còn chưa nói xong, ánh mắt liền ngắm nhìn lên bộ ngực Lâm Tiểu Tiên.



Chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng nổ, trên cửa sổ lập tức hiện lên một lỗ hổng hình người. Vi Nhất Tiếu xanh mặt vừa nâng tay áo, Hồ Thanh Ngưu đã bị lão bà dũng mãnh của hắn đánh bay ra ngoài, một bước vọt lên mây.


Nông lịch tháng bảy giữa trưa ngày mười bảy, người chủ hôn Thuyết hòa thượng Thuyết Bất Đắc thay quần áo vàng mới tinh, cùng mấy người tham giờ hôn lễ ngồi chờ đợi. Giờ lành vừa đến, Vương Nan Cô cùng Hồ Thanh Dương đỡ Lâm Nhất Tần chậm rãi đi vào đại sảnh.



Mọi người trước mắt nhất thời sáng ngời, tân nương không đeo hỉ khăn, trên mặt chỉ quét một tầng son phấn nhàn nhạt, cảm giác khác xưa rất nhiều. Chỉ thấy nàng dung nhan kiều diễm, khí thế thản nhiên, dù mặc cẩm bào đỏ thẫm rộng rãi, vẫn không giấu được tư thế yểu điệu thướt tha. Dưới mũ ngọc áo gấm càng làm nổi bật minh châu sáng bóng, đẹp đến ánh ngọc phát quang.



Kỳ tích người qua đường biến thành ngôi sao ngay tại hiện trường hóa trang đã sinh ra. Mọi người trước mặt đều không khỏi tán thưởng tân nương có tướng phúc khí, lại không tự giác nhìn lướt qua tân lang.



Ách… Sự thật chức minh, quần áo mặc loạn thật sự không được… Áo đỏ tân lang mặc cùng tân nương đều giống nhau, kích cỡ lớn nhỏ đã tu chỉnh qua, nhưng Vi Nhất Tiếu gò mà hẹp nhọn tái nhợt kia, rõ ràng là không khí vui sướng lại khiến người khác có cảm giác âm trầm tươi cười sau lưng, còn có bước chân bay bay, hết thảy chỉ có thể dùng hai chữ quỷ dị để hình dung…



Tân lang tân nương đứng sóng đôi, người da mặt có dày đến mấy cũng nói không nên lời “Trời sinh một đôi, tuyệt phối tuyệt phối’ để khen tặng. Bất Đắc khóe miệng run rẩy một chút, nhanh lấy ra miếng giấy nhỏ Lâm Tiểu Tiên đưa hắn, đề giọng thì thầm:



“Ở ngày đáng giá kỉ niệm hôm nay, ta cùng các vị nhân chứng trước mặt, chứng kiến một hôn lễ thần thánh…Vi Nhất Tiếu, con có nguyện ý lấy Lâm Nhất Tần làm vợ?...”



Hòa thượng làm mục sư chi lễ, áo đỏ bái lễ đường phương tây, xem như đời trước không ai đời sau cũng chẳng tìm thấy (vô tiền khoáng hậu), dùng thảy vũ trụ, chỉ hai người này không thấy xấu hổ.



Bất Đắc lặp lại “Lâm Nhất Tần, con có nguyện ý lấy Vi Nhất Tiếu làm chồng?” Vừa nói vừa run rẩy vài lần, cả lễ đường, ngoài Vi Nhất Tiếu thần sắc thản nhiên, mọi người đều nén cười đến nội thương, thầm mắng Bất Đắc không phúc hậu, loại ngôn nữ kinh hãi thế tục này nhẹ nhàng lướt qua là được rồi, hắn càng muốn người khác cùng nhau nghẹn cười chịu tội.



Thuyết Bất Đắc có trăm cái miệng cũng khó trả lời, tờ giấy có ba công đoạn khác nhau: cùng thề ước không bỏ không rời, trao nhẫn cũng xem như bình thường, nhưng khâu cuối cùng lại là hôn nhau ngay tại hôn lễ, thật là văn hóa phong tục sa đọa đến cực điểm. Cuối cùng Bất Đắc một vẻ mặt già nua nhăn nhó không nổi, cuối cùng đem hôn môi đổi thành dập đầu bái đường như lễ xưa.



Ai ngờ Lâm Vi hai người đều là nhân vật ‘thần kì’, chắp tay liền cho qua đi, hai người vốn không có trưởng bối cao đường ở đây, bái đường thế lại không tiến hành nổi. Mắt thấy hôn lễ sẽ tẻ ngắt, Vi Nhất Tiếu đột nhiên quay đầu hỏi:



“Nhạc phụ nhạc mẫu ở phương nào?”



Lâm Tiểu Tiên ngây người ba giây mới phản ứng lại được Vi Vi hỏi cha mẹ nàng ở đâu?



“Ách, hướng đông bắc.”



Sơn Đông ở đông bắc An Huy, hẳn là đúng đi!



Vi Nhất Tiếu xoay người đi ra đại sảnh, một người không biết hắn định làm gì, đi theo vào viện. Chỉ thấy hắn nhằm hướng đông bắc chỗ không người quỳ xuống:



“Con rể xin lấy Nhất Tần làm vợ, khiến hai vị gả con gái không thể về, không thể báo hiếu, con rể xấu hổ vô cùng. Nay xin thề sẽ tận tâm đối đãi nàng, mong rằng nhạc phụ nhạc mẫu thành toàn.”



Nói đoạn liền dập đầu ba cái.



Trong viện nhất thời yên tĩnh không tiếng động, Lâm Nhất Tần tiến lên phía trước, nâng Vi Nhất Tiếu đứng lên, dùng tay áo phủi đi bùn đất tro bụi trên trái hắn.



“Yên tâm, họ khẳng định thật sự cao hứng.”



Hai người nhìn nhau cười, Bất Đắc cao giọng:



“Kết thúc buổi lễ! ! ! Chúc mừng! ! !”



Mọi người đều đứng lên chắp tay chúc mừng.



Vi Nhất Tiếu trong lòng mừng như điên, đem Lâm Nhất Tần ôm lấy thắt lưng xoay vài vòng mới bằng lòng buông tay. Lập tức ngửa mặt lên trời cười dài không dứt.



Vì thế ban đêm hai người làm xong chuyện cần làm (???!!! >_