Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 58 : Khi ta đem nàng bỏ xuống 2

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Bạch Lộc Tử vốn tưởng rằng dị bảo gần ngay trước mắt có được dễ như trở bàn tay, ai ngờ nữ tử họ Lâm này tính tình cứng rắn, đá chân nàng, rút móng tay cũng không lộ ra chút tin tức nào. Lại cứ như thế, nàng ta lại không chút võ công, hơi hạ nặng tay không khỏi đánh nàng ta trọng thương không chữa khỏi.



Mất con tin liền tương đương với mất bảo bối, Bạch Lộc Tử đánh người đều đánh đến mức khó chịu, bực mình đem lục đầu xà mắng đến cẩu huyết phun trào, trách cứ bọn họ tới giờ còn chưa tìm được cỗ sắt kia.



Khảo vấn trong phòng chính đầy mùi máu, Bạch Lộc Tử có chút bệnh sạch sẽ, không muốn ở nơi này, hôm đó liền mang theo con tin quay về núi Côn Lôn. Bà ta từ trước tới nay ưa phô trương, mỗi lần xuất môn đều phải mang theo hơn mười đệ tử tùy tùng, lần này liên quan đến dị bảo cần bí mật, mới chỉ dẫn theo vài ba gã đệ tử thân tín hầu hạ.



Lục đầu xà tự nhiên không dám chậm trễ, trừ bò một đám người truy tìm tung tích Vi Nhất Tiếu, còn lại năm người mang theo mười mấy tên thủ hạ đưa chưởng môn về núi.



Hơn hai mươi người xuất phát, đi về hướng nam được hai ba ngày, lưu lại đám người tìm cỗ thép mãi vẫn không có tin tức truyền đến. Đám người lục nhân trong lòng rất kì quái, lục đầu xà làm công tác tình báo, ngày xưa dù không có chuyện gì, mỗi ngày đều cần bồ câu đưa tin bù đắp cho nhau.



Nhưng bên lục nhân nghĩa không thư truyền đến, bên lục nhân giáp thư hỏi cũng như đá chìm đáy biển, không chút hồi âm, đây chính là việc lạ nhiều năm chưa từng có.



Giữa trưa một ngày nọ, đoàn người phái Côn Lôn đến gần Mang Nhai trấn, bầu trời đột nhiên tuyết rơi như lông ngỗng. Lúc nay tuy chỉ mới đầu tháng mười (âm lịch), nhưng nơi đây gần núi Côn Lôn, khí hậu lạnh khủng khiếp, bất thường, tháng mười có tuyết rơi cũng là bình thường. trấn Mang Nhai tuy mang danh là trấn, nhưng thực ra cũng không có người ở, chỉ là vùng sa mạc đồi núi hoang vu.



Đoàn người không chỗ tránh tuyết, liền chọn một chỗ dưới vách núi lõm xuống dừng ngựa, thuận tiện nghỉ ngơi.



Lúc này sương xuống mây mù, cỏ khô cát vàng theo gió cuốn bay, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mù mịt mênh mông.



Mông lung nhìn về phía chân trời, đột nhiên nhìn thấy một con chim trắng phá tuyết bay lại đây. Lục nhân giáp ngẩng đầu nhìn lên, biết là lục nhân nghĩa gửi thư, trong lòng vui vẻ, dùng tay bắt được con bồ câu. Chỉ thấy bồ câu này thần sắc mỏi mệt, thu cánh đứng nghỉ trên tay, hiển nhiên đi đường vô cùng mệt nhọc.



Mấy con bồ câu đưa tin đều trải qua huấn luyện đặc thù, cho dù thời tiết ác liệt, bay qua ngàn núi vạn sông cũng không từ, như thế nào mới bay đoạn đường ngắn ngủi nơi đây liền mệt thành như vậy?



Lục nhân giáp mở ống trúc nhỏ trên đùi, ước lượng, cảm thấy thư tín so với ngày xưa nặng hơn nhiều, thầm nghĩ trách không được bồ câu đưa tin mệt thành như vậy, chỉ không biết lục nhân nghĩa gửi cái gì? Ai ngờ mở ống trúc ra, lục nhân giáp “A! ! !” một tiếng, tiếng kêu thảm quanh quẩn sơn cốc, thanh âm cực kì kinh hoàng.



Bạch Lộc Tử cao giọng quở trách nói:



“Giữa ban ngày kêu cái quỷ gì!”



Trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kì quái, lúc nhân giáp thân là lục đầu xà đầu lĩnh, ngày thường lão luyện thành thục, thế nào thu được thư tín liền kinh hoàng thế này? Từ chỗ ngồi nghỉ tiến lên nhìn, chỉ thấy trong ống trúc kia cũng không chứa thư tín gì, chỉ chứa mười ngón tay đã bị cắt đứt, máu tươi đầm đìa, xương trắng lộ rõ. Đột nhiên nhìn thấy, Bạch Lộc Tử trong lòng cũng không khỏi thình thịch đập mạch mấy cái.



Lục nhân nghĩa khổ luyện lạc nhạn chưởng phái Côn Lôn hơn mười năm, mười ngón tay thô ngắn, móng tay phiếm xanh, lục nhân giáp làm đồng môn cộng sự rất nhiều năm, có thể nào không nhận biết ngón tay hắn? Lúc này ngón tay ở đây, nghĩ đên thân mình hắn cũng khó bảo toàn, trong lòng kinh hoàng.



Một mảnh hỗn loạn mờ mịt.
“Tặc nhân hạ đẳng, chỉ biết giả thần giả quỷ, lén lút ám tiễn đả thương người, cho rằng lão nương bị dọa sao? Nếu thật sự là anh hùng hảo hán, liền quang minh chính đại xuất hiện, thử bảo kiếm trong tay lão nương!”



Tiếng mắng chửi truyền ra xa xa, tiếng chuông ở tây nam vang lớn vài cái, rổi lại vắng lặng không tiếng động.



Bạch Lộc Tử thu trường kiếm vào bao, cười lạnh một tiếng:



“Lục nhân vô, lục nhân minh, hai người các ngươi đi nhìn xem là cái quỷ gì?!”



Lục Nhân Vô vũ khí là roi dài, lục nhân minh sử dụng tơ vàng, đều là binh khí dài, lúc này phái hai người bọn họ đi tra xét là vừa vặn.



Hai người trong lòng tuy kinh sợ, nhưng cũng không dám cãi lời chưởng môn, nắm chặt đai lưng, rút binh khí ra, chậm rãi hướng nơi tiếng chuông biến mất đi đến.



Giữa hoang mặc, trừ cồn cát thấp cũng không có vật gì khác, tầm nhìn cực lớn, hai người dè dặt cẩn trọng dò xét nửa dặm đường cũng không thấy có gì dị thường, liếc nhau, xoay người trở về. Hai người xa xa đi tới, đi lại vững vàng, hiển nhiên không đụng tới địch nhân quỷ quái gì, trong lòng hơi vững.



Nào đâu chỉ thấy khoảng cách chừng chục trượng xa, mọi người thấy hoa mắt, hai bóng người đột nhiên biến thành một cái, lục nhân vô ở phía sau thế mà không thấy.



Mọi người nhất thời phát lạnh, điên cuồng gào thét, lục nhân minh quay đầu nhìn lại, mới phát hiện sư huynh biến mất vô tung, trên đất chỉ lưu lại dấu cát nhợt nhạt, hạt cát chậm rãi trượt xuống.



Lục Nhân Minh còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên mắt cá chân căng thẳng, bị một lực lớn kéo vào trong cát. Hắn giãy dụa càng lớn càng bị lún sâu, giây lát liền bị chìm tới ngực. Lục Nhân Minh quá sợ hãi, dây mềm nắm trong tay, đem quăng ra xa.



Nếu ở Trung Nguyên, dây móc vào cây cối hay tảng đá đều có thể trợ lực, nhưng ở trong sa mạc có vật gì móc vào được? Lục Nhân Minh biểu tình vặn vẹo cực điểm, hai tay cuồng loạng vùi cát, như thú gần chết phát ra tiếng thét tuyệt vọng.



Mọi người còn lại đều sợ hãi cực điểm, trái tim cơ hồ muốn bay ra từ miệng, dù nhiệt độ dưới 0 độ C vẫn ướt mồ hôi lạnh, cũng không có ai dám đi qua xem xét.



Lục đầu xà sáu người tài cao gan lớn vẫn không thoát khỏi vận mệnh toàn quân bị diệt, mà địch nhân đến giờ vẫn không lộ ra bộ mặt thật sự.



Bạch Lộc Tử kinh sợ, mắt đỏ hồng cao giọng mắng chửi không ngớt, trường kiếm vạch một vết máu dài trên cổ Lâm Nhất Tần.



Đau khổ nửa ngày trời, địch nhân lại không có tí động tĩnh, trời hơi trở sáng, mọi người phái Côn Lôn đều chạy chối chết hướng tổng bộ mà đi, một đường không ngừng nghỉ chút nào, mệt chết sáu bảy con ngựa, rốt cục ỷ vào ưu thế quen thuộc địa hình, sớm một bước về tới Côn Lôn.



Bạch Lộc Tử lập tức điều hai mươi tư đệ tử kết kiếm trần, vây quanh hàn mai cư của bà ta, nhưng rốt cục vì chuyện gì lại không nói cho bọn họ, chỉ nghiêm lệnh cho mấy người cùng bà ta trở về nếu dám lộ ra một câu, liền lập tức móc mắt cắt lưỡi, đuổi ra sa mạc tự sinh tự diệt.