Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 59 : Khi ta bỏ rơi nàng 3

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


ốc đảo ấm áp.



Bạch Lộc Tử sống ở Hàn Mai cư trước gia việc sưởi ấm chưa từng keo kiệt.



Bà ta khẳng định không cần trả phí cung ấm hằng năm, Lâm Tiểu Tiên ghen tị nghĩ. Nàng dựa vào tường ngồi trên sàn, xúc giác đông cứng dần dần hồi phục, hạ sốt cũng rõ ràng hơn.



Yểu điệu thân xe, nữ tử hảo cầu, tuy rằng thủ đoạn có chút bạo lực, nhưng theo đuổi bảo bối là thiên tính của nhân loại.



Đầu ngón tay không móng lộ ra màu phấn hồng rất xinh đẹp, nếu ngoại trừ việc một khắc không ngừng co rút đau đớn thì tốt rồi.



Vận khí không sai, không bị ném tới chuồng hoặc địa lao, còn có thể ngủ trên sàn trong phòng ngủ ấm áp.



Bạch Lộc Tử nếu không có chứng bệnh tổng hợp thời mãn kinh, cũng có thể coi như trung niên mỹ nữ.



Có người đang tìm cách cứu viện con tin.



Thế này cũng tốt, thế kia cũng không sai.



… …



Đều đi tìm chết hết đi.



Lâm Nhất Tần hung hắn cắn môi dưới, liều mạng ngăn chặn thôi miên chính mình không nên chửi móa.



Này rốt cuộc là cái thế giới quỷ gì?



Tôn nghiêm không bằng bánh bao, mạng người không tính mạng người.



Cứu vớt cũng tốt, giết con tin cũng thế.



Hai thế giới, thật xa như âm dương chia cách.



Mệt mỏi quá.



Sự tình quan hệ đến vận mệnh thân chủ, trung khuyển không thể không bùng nổ.



Nhưng nguyên tắc thứ nhất khi cứu con tin chính là không thể kích thích bọn cướp.Vi Nhất Tiếu khuyết thiếu kinh nghiệm cứu người không thể khống chế được bạo phát, đủ loại thủ đoạn đem bọn cướp dọa nát tim, nhưng hiệu ứng phản hồi cực kì rõ ràng, Lâm Nhất Tần bị dùng làm tấm mộc, gắt gao cột bên người Bạch Lộc Tử.



Thời kì mãn kinh kết hợp hội chứng biến thái này đều không đơn giản dựa vào hối lộ mới lên làm chưởng môn.



Ở nơi núi non Côn Lôn cao thủ như mây, không có võ công, sao có thể đứng ngang hàng cùng Minh Giáo? Lại nghĩ không chướng ngại gì mà lẻn vào cứu người, tuyệt đối là nằm mơ.



Về phần con tin bên này, lại càng khó khăn. Wild Boar đã hết xăng, không giao ra liền lại bị tra hỏi, Lâm Nhất Tần dù có nói hay không, nói thật hay nói dối, hiệu quả đều như nhau. Này quả thực so với Đậu Nga còn muốn oan hơn.



Bạn học Tiểu Lâm còn đang ai oán bản thân không trâu bắt chó đi cày kiếp sống liệt sĩ bi ai, đột nhiên trên mặt nóng, một ly trà nóng rót từ trên đầu xuống.
Bạch Lộc Tử tự phụ mĩ mạo, suy bụng ta ra bụng người, tưởng khắp thiên hạ nữ tử thương tiếc nhất là dung mạo bản thân, bởi vậy không chém tay chém chân, trực tiếp hủy diện mạo con tin. Vết thương tuy không nặng, nhưng hiệu quả thị giác cực kì làm người kinh sợ.



Vi Nhất Tiếu lạnh lùng nhìn, đôi mắt tối đen, không có đau cũng không có bi thương, chỉ có sát ý vô cùng tận.



“Tưởng bằng chút thủ đoạn đó chế trụ ta, ngươi si tâm vọng tưởng. Vô luận ngươi đem nàng thương thành bộ dáng gì, người ta nhất định phải cứu về tới tay. Về phần bảo bối, tìm được cứ việc tới lấy đi. Cáo từ!”



Dứt lời cũng không xoay người, thanh ảnh nhoáng lên một cái, rút lui bay ra cửa.



Chỉ nghe ngoài cửa “A a” hai tiếng kêu thảm, Bạch Lộc Tử lúc này cầm kiếm đuổi theo ra, chỉ thầy hai gã đệ tử mai phục ngoài cửa nằm đơ, sống chết không biết, bóng dáng Vi Nhất Tiếu lại sớm không thấy.



Một phen trăm sông đổ bể, chẳng những người không bắt được, bảo bối cũng không tung tích, Bạch Lộc Tử trong lòng tức giận cực kì, lại biết đại địch ở bên, việc này tuyệt không thể từ bỏ như vậy. Quay về trong phòng, nhìn thấy Lâm Nhất Tần trên mặt huyết nhục mơ hồ, trong lòng mới cảm thấy hơi khuây khỏa, khặc khặc khặc khặc cười rộ lên:



“Lại nhiều lần bỏ rơi ngươi, lấy cái gì tới cứu ngươi, chỉ biết huênh hoang. Ngươi thà rằng bản thân chịu khổ chịu tội, cũng không chịu để lộ chút bí mật của hắn, mà hắn nhìn ngươi dung mạo bị hủy, lập tức bỏ như giày rách. Ta sớm nói qua thiên hạ nam tử đều bạc hạnh phụ nghĩa, như thế nào, có phải hối hận đến đứt ruột rồi không?”



Lâm Nhất Tần cúi đầu lặng không tiếng động, thân mình lại run nhè nhẹ. Bạch Lộc Tử nhìn nàng hốc mắt đầy ánh lệ, trong lòng thản nhiên dâng lên cảm giác thỏa mãn:



“Thì ra, ngươi vẫn sẽ khóc thôi.”



“…Không sai, lòng ta đau quá.” Chẳng qua ngươi không biết ta vì ai đau lòng, vì ai rơi lệ.



Vi Nhất Tiếu trong bóng đem trái xông phải rẽ, một đường đi nhanh, chạy đi không biết đã rất xa. Sau một lúc lâu, rốt cục ở một nơi yên lặng dừng bước chân. Dừng một chút, trước mắt bỗng tối sầm, tròng lòng quặn đau, mạnh phun ra một ngụm máu tươi, nhiều điểm đọng lại trên vạt áo.



Một hồi Hồng Môn Yến, thỏa mãn đến hộc máu.



Vi Nhất Tiếu trên môi nhiễm máu tươi, nở nụ cười:



“Xuất hiện đi, ta đây là ức khí, không phải nội thương, ngươi lại chờ cũng không có ý nghĩa gì.”



Một bóng dàng dần dần từ bóng đem hiện ra, nếu không cẩn thận phân biệt, sẽ lẫn cùng màu với không gia.



“Ngươi lại chạy thêm một khắc, ta vô luận như thế nào cũng theo không kịp.”



“Côn Lôn phái trước nay ỷ ngươi đông thế mạnh, các hạ bán mạng như vậy, tưởng một người bắt được ta sao?”



“Vô tâm đánh nhau, ta đến đưa chút đồ.”



Bóng dáng đi về phía trước từng bước, trong bóng đem hiện ra một khuôn mặt bình thường đến cực điểm. Người tới nhẹ nhàng tung kiện đồ, Vi Nhất Tiếu tiếp được trong tay, trong lòng nhất thời thình thịch loạn nhảy. Thì ra là một cái vòng tay chim trả phiếm thủy xanh biếc.



Vòng tay này là năm trước Phương Định Tầm Phương cô nương đưa, Lâm Nhất Tần thường mang trên tay, Vi Nhất Tiếu sao có thể không biết? Chỉ không biết người tới là bạn là địch, là cát là hung, nắng vòng ngọc trong tay, thế nhưng run nhè nhẹ đứng lên.



“Mỗi ngày canh ba giờ Tuất, Bạch Lộc Tử thường ở trong phòng tắm rửa. Hà đệ tử không được ở gần Hàn Mai Cư trong phạm vi năm mươi trượng.”



Chỉ một câu nói, người này lại tiến vào bóng tối lờ mờ, giống như chưa từng tồn tại.