Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 72 :

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Vi Nhất Tiêu si ngốc nhìn cố nhân, chỉ sợ đây là ảo mông chỉ chạm liền tan, nhưng lại không dám đến gần.



Bầu trời một ngày, dưới đất mười năm. Nàng quả thực là thiên nhân, ba mươi

năm một chút cũng chưa biến đổi. Hai con ngọc tuyết đáng yêu, không biết có vài phần giống phụ thân chúng? Nàng không mang nhẫn, người nọ…Có lấy danh phận chính thê đối đãi nàng? Xem nàng quần áo ấm áp, sắc mặt không quá tiều tụy, tăng thêm nét thùy mị của mẫu thân, quả là cuộc sống

không sai.



Mà chính hắn, cũng đã già đi. Mặt như sương, cho dù gặp lại, muốn đoạt,

cũng không có tư cách. Vậy hắn còn đi theo làm chi? Nhưng nhìn thoáng

qua lại lưu luyến lần nữa, Vi Nhất Tiếu thủy chung luyến tiếc rời đi.

Chỉ đi xa xa theo tọa kỵ quá giống lợn rừng kia, xe đi người đi, xe

ngừng người ngừng, không dừng không bỏ.



Nàng có mang theo tiền bạc? Thế nào lại không đi cùng người khác? Chẳng lẽ

lại bị đuổi ra khỏi quê nhà…Nàng đang tìm hiểu tin tức Minh Giáo, là

đang tìm cố nhân che chở?



Thì ra, nàng cũng không quên hắn…



Nàng thay quần áo cũ đổi mới, nhưng đôi tay kia làm lộ thân phận. Nàng tháo

xuống trang sức vào hiệu cầm đồ, bị tiểu nhị nói thành rách nát. Nàng

cầm tiền bạc mua cái ăn, bị cường đạo cướp đi hơn phân nửa. Thế đạo loạn như thế, nàng lẻ loi một mình mang con làm sao sống được? Vi Nhất Tiếu

nhất thời xót xa, nhất thời xúc động, tưởng hiện thân bảo hộ, lại tự

biết xấu hổ.



Chưa gặp nhau, tâm đã loạn







“Mẹ, hỏi thăm vài ngày sao còn chưa thấy ba ba? Người không phải nói hắn là anh hùng có tiếng?”



“Bởi vì đường dẫn thời không xảy ra sai lầm làm chúng ta tiến thời gia quá

mức… Lúc này hắn có thể đã quy ẩn. Chờ ta vây công lùng bắt…”



Mẫu thân trẻ tuổi không yên lòng, nhớ lại nguyên tác đã thuộc làu làu. Vì

sao năm đó không biết, lại gặp được; Vì sao lúc này đều nhớ kỹ, lại lỡ

mất?



Tiểu cô nương tóc xoăn mắt đen nhăn lại lông mi tinh tế, hỏi một đưa nhỏ khác:



“Vô Kỵ, quy ẩn là cái gì?”



“Gọi Vô Kỵ ca ca. Quy ẩn chính là về hưu.”



“A! Về hưu! Kia không phải biến thành người già? Ta không cần ba ba già như ông đâu…”



Nam hài nhi đôi mắt xanh như nước hồ ôn tồn an ủi:



“Yên tâm, già đi cũng là lão soái ca nha.”



Nữ hài nhi thở dài, vẻ mặt thất vọng:



“Ba ngươi là soái ca, ba ta liền chưa chắc.”



“Vì sao nói như thế?”



“Theo giọng điệu và vẻ mặt của mẹ a. Ngươi không nhớ rõ, ngày đó hai mắt nàng tỏa sáng, chặt đinh chém sắt nói với ngươi: ‘Vô Kỵ, ba ngươi là đại

soái ca vô địch vũ trụ a ~~~’, nhưng đến phiên ta hỏi, ánh mắt nàng liền bay tới một bên, nói quanh co nửa ngày mới bảo ‘Ách, ba ngươi cũng rất

tuấn tú…’ bởi vậy có thể thấy được, ba ta tuyệt đối không phải soái ca

gì a...



“…Nhất Nhất, ngươi năm nay rốt cuộc mấy tuổi?”



“Bốn tuổi, ngươi mới lớn hơn ta ba tuổi, liền mắc chứng người già dễ quên?”



“Không…Vì ca chỉ cảm khái cùng một loại nước dưỡng trăm dạng người…”







Ở phía sau, Vi Nhất tiếu đem đồ trang sức nàng đi cầm chuộc về từng cái,

đều là vật cũ năm đó hắn đưa. Nhiều năm như vậy, nàng vẫn mang theo hết. Có phần tình ý này, hắn cũng nên thỏa mãn. Trang sức mới như thế, hệt

như trong trí nhớ của hắn. Nếu năm đó không quên, mấy năm nay, liệu có

bị đao quang kiếm ảnh mài mòn dần ảm đạm không phát sáng?



Có một khắc như vậy, Vi Nhất Tiếu trong lòng còn tia may mắn. Nếu nàng tìm đến hắn, hắn nếu không nhớ rõ hình dáng của nàng, kia là chết muôn lần

không chuộc được lỗi.







“Vô Kỵ, có từng nghĩ tới ba ngươi trong thế nào?”



“Mẹ nói giống ta như khuôn mẫu, cứ nhìn gương là được. Ngươi đâu?”



“Tương đối phức tạp.”



“A?”



“Ngươi biết đấy, mẻ chỉ đối một loại nam nhân lộ vẻ háo sắc. Định ngữ là ‘XX

giống ba ngươi’. ‘Người nào đó ánh mắt giống ba ngươi, người nào đó

thanh âm giống ba ngươi, người nào đó dáng người giống ba ngươi’”



“Quả thật có chút phức tạp, ngươi tổng hợp lại một chút các điều kiện cùng xuất hiện là được thôi.”



“Này tính cái gì. Điều kỳ quái nhất là lần đó đi vườn bách thú, nàng nhìn

con báo ngẩn người, cuối cùng nói răng nanh nó giống ba ta! Ngươi nói,

ba ta rốt cuộc có phải người không a? Chẳng lẽ ta là hỗn huyết Hỏa tinh?



“Nhất Nhất, ngươi nghĩ nhiều lắm… Hắn đại khái răng nanh giống ngươi…”







Nàng lái xe, hắn đi theo xa xa. Nàng nghỉ ngơi, hắn si ngốc nhìn.



Không dừng không bỏ, không ăn không uống, không thể, cũng không muốn.



Đây có lẽ là lần cuối gặp mặt, lần cuối nhìn nàng. Chỉ nghĩ vậy, liền luyến tiếc dời tầm mắt. Cả đời này, gặp được nàng, tử đây lại không tịch

mịch. Vô luận chờ đợi lâu đến mức nào, hắn đều cam tâm.



Nhưng hắn cũng già đi, dần dần, bước chân càng ngày càng nặng, ngực càng ngày càng lạnh. Hàn độc, không phải đã trị khỏi sao? Trí nhớ hắn, không phải đã trở về hết sao?



Lần vây đánh ác ý này, hắn đã không còn sức ngăn cản.



“Mẹ! ! Người làm gì? Bọn họ đánh bọn họ, là người dạy chúng ta đừng rảnh xen vào chuyện người khác a! ! !”



“Nhất Nhất, không cần ngăn cản. Nam nhân kia, khẳng định rất giống ba ngươi.”



Nàng đã không nghe thấy bọn nhỏ nói cái gì, mạnh tay mở cửa xe, trên cổ tay thoát ra một vòng dây tơ hồng.



Tựa như khi bọn họ đã từng gặp nhau, nàng hướng về phía hắn gọi:



“Mau lên đây!”



--- Chính văn hoàn ---



Ngoại truyện: Lại đến lại đi



Rất nhiều năm về sau, trong chốn giang hồ còn lưu lại một truyền thuyết

đáng sợ: nghe nói có một loại yêu thú sắc xanh vĩ đại, thanh âm như sư

tử rống, trên đường phi như gió, bên trong có nữ yêu tinh ăn thịt uống

máu người. Dù là Minh Giáo hộ giáo Pháp Vương, đại danh đỉnh đỉnh Thanh

Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu, cũng bại dưới tay yêu tinh. Một ngày kia Bức Vương bị bắt đi trước mắt bao người, phỏng chừng đã bị lột da xẻ thịt

ăn sống nuốt tươi, không còn xuất hiện trong chốn giang hồ nữa (trích

‘Võ Lâm Nguyên mạt quái đàm’ tái bản lần hai)



Lâm Nhất Tần đóng cửa xe, một cái nhanh như hổ đói vồ mồi đem Vi Nhất Tiếu

kìm lại cuồng hôn 3 phút. Thời điểm ngẩng đầu thở mới nhớ tới đây là

cảnh không nên diễn trước mặt thiếu nhi, ngượng ngùng quay đầu nhìn hai

tiểu hài nhi, chỉ thấy Tạ Vô Kỵ bình tĩnh an tường, Vi Nhất Nhất vẻ mặt

khinh thường:



“Mẹ, ta hiện tại đối với thẩm mỹ của người thật hoài nghi. Người lặp đi lặp

lawij với ta, ba ta là thanh niên cá tính bắt mắt, nhưng đây rõ ràng là

vị quái thúc lão trung niên so với ông ngoại còn già hơn! Này rất lừa

người thôi!”



Lâm Nhất Tần phẫn nộ:



“Vi Nhất Nhất, không được nói ba ngươi như vậy! Tuy rằng hắn đột nhiên lớn

thêm ba mươi tuổi ta cũng cảm thấy khó nhận, nhưng hắn thế nào cũng được xem như trung niên cá tính bắt mắt a! Hơn nữa dáng người một điểm cũng

không biến dạng!”



“Quái thúc!”



“Trung niên cá tính bắt mắt!”



“Quái thúc!”



“Trung niên cá tính bắt mắt!”



Tạ Vô Kỵ thở dài, từ tủ lạnh lấy ra bình trà xanh, mở nắp, kịp thời đưa vào tay Vi Nhất Tiếu:



“Vi thúc thúc, ngượng ngùng. Các nàng hai người tương đối hoạt bát, ngài trước uống miếng nước nghỉ ngơi một lát đi.”



Vi Nhất Tiếu tiếp nhận cái chai trong vô thức, tay hơi hơi phát run:



“Muội muội ngươi gọi là gì?”



“Vi Nhất Nhất, nhất sinh nhất thế nhất đôi nhân. Không phải mẹ cùng người đặt sao?”



Nam hài nhi đưa tay gãi đầu, nón len rơi xuống lộ ra màu tóc vàng mềm mại.



“Đúng rồi, ta gọi Tạ Vô Kỵ. Thúc thúc có biết ba ta hay không? Nghe nói hắn là đồng sự của người, gọi Tạ Tốn.”



--- Ta là đường ranh giới giải thích rõ ---



Lâm Tiểu Tiên: chờ một chút, ta cũng muốn nghe giải thích



Cơm tạp: giải thích gì?



Lâm Tiểu Tiên: giải thích vì sao con dơi đột nhiên già đi ba mươi tuổi!



Cơm tạp: bởi vì ta là tình tiết trong tác phẩm khống (cuồng tôn trọng

nguyên tác), vì thế ngươi còn 2 lựa chọn: A: tình nhân quỷ dang dở B:

đầu thai chuyển thế 82 xứng đôi với 28.



Lâm Tiểu Tiên:…Ngươi đủ ác…



Cơm tạp: biết là tốt rồi.



Cơm tạp: Sự tình là như thế này, năm đó một hồi thảm họa diệt môn kia, bà

vú Tế nương thân thể cực mập dũng cảm chặn lại ác tặc Thành Côn chưởng

phong, thay Tiểu Tiên trở thành thi thể phụ nữ có thai thê thảm mà Tiểu

Tiên bị kích thích quá mức ôm tiểu Vô Kỵ xuyên qua về nhà, sinh hạ Nhất

Nhất. Thành Côn thấy người đột nhiên biến mất, nhưng không thể để gian

kế bị hủy, vì thế liền tìm hai người qua đường vô tội góp đủ số phóng

hỏa hủy thi diệt tích, mà hai không gian song song chất lượng bất đồng

tạo thành chênh lệch thời gian, Tiểu Tiên qua bốn năm xuyên về tình tiết trong Ỷ Thiên đã kết thúc, con dơi già đi ba mươi tuổi.



Lâm Tiểu Tiên: (cảm động) Vì sao Tế nương dũng cảm như vậy? Tất cả mọi người đoán nàng là gian tế a.



Cơm tạp: ngươi có điều không biết. Ta năm đó tìm Tế nương làm kẻ chết thay, nàng đề ra hai yêu cầu:



1 Phải có cơ hội giặt quần lót con dơi



2 muốn cùng con dơi có cơ hội tiếp xúc khoảng cách gần.



Lâm Tiểu Tiên: =_=+



Cơm Tạp: ngươi biết con dơi là không có khả năng bên ngoài. Vì thế để phù

hợp yêu cầu thứ nhất, chỉ có thể làm bà vú bảo mẫu. Hơn nữa con dơi khi

nhìn thấy thi thể bị ngụy trang thành phụ nữ có thai, lập tức liền té

xỉu lên, yêu cầu thứ hai liền thành.



Lâm Tiểu Tiên: …Ta sẽ không bao giờ làm giao dịch gì với ngươi…



Cơm tạp: Tóm lại kết cục cả nhà đều vui, con dơi có trai có gái có lão bà, thật đủ thật tốt nha.



Lâm Tiểu Tiên: còn một vấn đề nữa, lợn rừng không phải đã ném ở sa mạc sao?



Cơm tạp: Ngươi trở về liền mua xe mới, wild boar đời thứ 2



Lâm Tiểu Tiên: ta nào có nhiều tiền như vậy?



Cơm tạp: mẹ ngươi mua bảo hiểm nhân thân cùng bảo hiểm xe cho ngươi, ngươi

lái xe xuyên qua xong, nàng mượn đó lấy một lô tiền. Mua xong xe mới

này, hai người bọn họ dưỡng lão cũng dư dả.



Lâm Tiểu Tiên: (tán thưởng) Không hổ là mẹ ta! Thật thông minh! Bất quá xe mới cũng phát sinh vấn đề nhiên liệu không đủ a.



Cơm tạp: yên tâm đi. Wild boar đời hai là dùng năng lượng hạt nhân, thông

qua phản ứng nhiệt hạch sinh ra động lực, động cơ vĩnh cửu a.



Lâm Tiểu Tiên:…Sao ngươi không để ta lái xe tăng trở về…



Cơm tạp: Ta còn nghĩ qua cả phi cơ trực thăng, xe chiến đấu, trạm không

gian quốc tế, UFO một loạt phương tiện giao thông khác, cuối cùng chọn

cái xe này, ngươi muốn đổi?



Lâm Tiểu Tiên: Không cần…Con dơi già đi, trái tim không tốt, ta không cần làm kinh hách hắn thôi…



Cơm tạp: Có ngươi cùng Vi Nhất Nhất hai cái ET, trái tim tuổi già của hắn sẽ thu được rất nhiều kích thích hữu ích,



Lâm Tiểu Tiên: thế mới nói, mang theo Vô Kỵ trở về là lựa chọn chính xác cỡ nào a...



Ngoại truyện: Hiện đại



Bản ngoại truyện này nhằm kỷ niệm phụ mẫu bằng hữu bị vứt bỏ sau lưng của

đại bộ phận nữ chính nam chính xuyên qua (không tính cô nhi).



Tục ngữ nói: Nữ đại bất trung lưu, lưu đến lưu đi lưu thành cừu



Tục ngữ còn nói: Con trai nuôi vì người khác, có vợ liền quên mẹ.



Tục ngữ còn nói: ET xa vĩnh cửu – YY vĩnh viễn lưu truyền (Ta là tục nhân, vì thế lời ta nói là tục ngữ)



Cảnh tượng 1:



Hình cảnh bí mật công tác hai mươi mấy năm – Lâm ba – gần đây phá được bản

án lừa đảo người dân xuyên không, được cấp trên ngợi khen, mặt khác lại

được đồng nghiệp đáp ứng tìm cho bảo bối nữ nhi có chút củi mục của mình một công việc không sai, tâm sự được giải tỏa, tâm tình thật là thư

sướng.



Lâm ba tay trái mang theo hoa quả đơn vị phát cho, tay phải ôm tập công

văn, trong túi áo cộm lên một phong bì đầy tiền thưởng chuẩn bị nộp toàn bộ cho lão bà đại nhân, chậm rãi bước vào nhà.



Kế toán bí mật công tác hai mươi mấy năm – Lâm mẹ - gần nhất sử dụng mặt


Vi Nhất Tiếu thu thu cánh tay, thịt thịt đều thêm ở nơi nên thêm, cảm tạ

nhạc phụ nhạc mẫu … Quyết định không nhắc nhở nàng có bao nhiêu nam nhân sau lưng chảy nước miếng trộm xem. Sinh con, nàng như bươm bướm phá

kén, càng ngày càng chói mắt. Xem ra cần chuyển đến nơi ít người (nam)

a…



Chỉ có một việc cần để ý. Bụng nàng còn vết thương cũ ngang ba bốn tấc, tuy sắc đã nhạt, nhưng vừa sờ liền biết nhập sâu vào da thịt, lúc ấy nhất

định thương rất nặng. Năm đó, nàng vẫn không phải toàn thân trở ra… Vi

Nhất Tiếu vuốt ve vết thương cũ này, trong lòng đau nhức.



Lâm Tiểu Tiên thấy ngứa, nhìn con dơi một bộ thần sắc cực kỳ bi thương, cười phì một tiếng:



“Nghĩ cái gì đâu, chàng một thân đầy vết thương, em còn chưa tính cái gì đâu.”



“Là Thành Côn? …”



“Chỉ biết chàng nghĩ sai. Là Nhất Nhất.”



“? ? ?”



“Vi Nhất Nhất tuyệt đối là chủ nợ của em chuyển thế. Ép buộc lão tử đến thảm.



Sinh non không nói, người ta sinh rồi thì thôi, nàng càng ác, cuống rốn vòng gáy, chỉ có thể mổ bụng lấy ra, nhiều nếp nhăn một chút, nhưng tiếng

khóc rất có lực. Ở trong bụng thì ép buộc, mỗi ngày muốn nàng mau sinh

ra. Chờ tiểu ma đầu thực đi ra, lại hận không thể đem nàng nhét trở về…”



“Nàng, nàng còn sống…”



“Đừng ép! Khụ, không thể thở! Chỉ là mổ bụng sinh thôi a, chỗ em làm việc này thật dễ dàng, em còn có bảo hiểm chữa bệnh nha…”



Chờ giải thích rõ ràng, Lâm Tiểu Tiên cảm thấy xương sườn đã lung lay muốn gãy.



Vi Nhất Tiếu đau lòng cực kỳ nghĩ mà sợ. Nếu sinh ở đây, ngay cả Hồ Thanh

Ngưu cũng không có cách nào đem người mổ bụng cứu trở về. Nên may mắn

khi đó nàng trở về quê nhà sao? Thời đại này, mỗi một đứa nhỏ ra đời,

mẫu thân đều phải nguy hiểm dạo một vòng ở Cầu Nại Hà.



“Về sau không cần, lại không cần nữa…”



Lại không thể để nàng vì mang thai sinh con mà vùng vẫy giành sự sống…



Lâm Nhất Tần vuốt mày hắn, nhẹ giọng nói:



“Đừng nhíu mày nữa, nghe lời chàng. Chúng ta hiện tại cũng xem như trai gái

song toàn thôi… Qua hai ngày mang Vô Kỵ đi gặp đại miêu một cái…”



Lời thầm thì nhỏ nhẹ, hai người ôm nhau nói vài câu, Vi Nhất Tiếu xoay

người áp lên. Lâm Tiểu Tiên cảm thấy tình huống không đúng, này mới đột

nhiên phát hiện trên tay trung khuyển không còn còng tay, trái tim không biết thế nào liền đập thình thịch.



“Vi Vi, cái kia… Sao chàng mở ra được?”



Vi Nhất Tiếu sờ sờ dưới gối, lấy ra một thanh sắt nẹp giường nhỏ, nhếch miệng cười lộ ra răng nanh.



Lâm Tiểu Tiên đã lâu không nhìn thấy Vi thị tươi cười tà ác, một trận mê muội, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.



“Ách, chàng cười, thoạt nhìn thật trẻ tuổi a…”



“Cảm ơn, bất quá việc hôm qua vẫn phải tính. Nương tử, nàng thật lợi hại.”



Kỹ thuật giam cầm của cao thủ so với hành vi nghiệp dư tối hôm qua là

không gì sánh bằng. Nhìn nụ cười càng sâu càng nguy hiểm, Lâm Tiểu Tiên

không thể động đậy, mồ hôi lạnh ứa liên tục, trong đầu đột nhiên hiện ra một câu cổ ngữ:



“Trời tạo nghiệt, còn đường sống. Tự làm bậy, không thể sống.”







Ngay lúc ET sắp vì hành vi của bản thân mà trả giá lớn, ngoài cửa vang lên

tiếng cộc cộc, một ngón tay nhỏ bé gõ gõ cửa, vọng vào giọng nói ngọt âm như thiên âm:



“Mẹ… Chúng con tỉnh, thật đói…”



Vi Nhất Tiếu nháy mắt cứng ngắc.



Lâm Tiểu Tiên nở nụ cười.



“Thân ái nhẫn nhịn đi, bọn nhỏ muốn ăn điểm tâm kiamf.”



.



.



.



Buổi sáng tươi đẹp, trên bàn cơm đầy đồ ăn nóng hầm hập, nương tử châu tròn

ngọc sáng, nữ nhi ngây thơ đáng yêu. Còn dơi nào đó sắc mặt lại có chút

cổ quái.



Đại ET cùng tiểu ET không tiếng động trao đổi bằng sóng điện chuyên dụng của hành tinh vô sỉ:



‘Nhất Nhất, làm tốt lắm, mẹ mời con ăn được không.’



‘Không đủ, máy chơi game của mẹ cho con chơi mười ngày.’



‘tối đa ba ngày’



‘Mẹ keo kiệt, bảy ngày’



‘Tiểu ma đầu Nhất Nhất, năm ngày.’



‘Thành giao, lần sau mẹ còn cần không?’



‘Hắc hắc, đêm nay con nói như thế này…’



Vi Nhất Tiếu sau lưng phát lạnh, cúi người nhẹ giọng hỏi Vô Kỵ tiểu miêu đang trầm ổn ăn cơm:



“Vô Kỵ, các nàng đang nói cái gì?”



“Không rõ lắm, đại khái là chút… buôn bán nhỏ đi!”



Tạ Vô Kỵ tiếp tục ăn cơm, chỉ là khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm.



.



.



.



Vào ban đêm, khi bạn học con dơi lại lộ ra nụ cười tà ác, một cái khác càng thêm tà ác, giọng nhỏ lại ra vẻ thiên chân vô tà vang lên ngoài cửa:



“Mẹ, Nhất Nhất mơ ác mộng rất đáng sợ, con muốn ngủ với mẹ…”



Vi Nhất Tiếu lại cứng ngắc.



Mang đứa nhỏ, cần hy sinh tính phúc cá nhân.



Mang đứa nhỏ ET…



Con dơi, A men



Cuộc sống còn gian nan.



---



Khi Lâm Tiểu Tiên mang theo đứa nhỏ trở lại thế giới Ỷ Thiên, đột nhiên

xinh đẹp hơn nhiều. Thời đại Vi Nhất Tiếu ba mươi năm trinh tiết liệt

phu chấm dứt, say mê ôn nhu hương không thể tự kiềm chế. Hơn nữa, tâm lý trung khuyển đại thúc bảo vệ thức ăn, thời thời khắc khắc lo lắng có

người khoét vách tường, Bức Vương bắt đầu có hành vi bỏ việc trắng trợn. Nhưng hắn thân là cán bộ Minh giáo cấp cao, đám lâu la vẫn không có khả năng lôi hắn đi kỉ luật.



Nhưng một hai tháng qua đi, cán bộ cao cấp khác cũng dần dần phát hiện Vi Bức vương trong mở hội nghị cổ đông mất hồn mất vía, cách một phúc đồng hồ

liền nhìn đồng hồ mặt trời thay đổi. (Lão bà còn chờ ta về nhà ăn cơm)



Bất Đắc: Vi huynh đệ, gần đây vội cái gì? Luôn không thấy bóng người. Ngươi có biết không, hiện tại Minh Giáo ta, cổ phiếu đã lên sàn, con đường

phát triển thênh thang cực tốt blabla…



Vi Nhất Tiếu: (ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt lạnh nhạt) Bất Đắc, những thứ

đó ta nhìn đã chán. Nếu Minh Giáo đã đi vào quỹ đạo, lý tưởng sự nghiệp

của ta cũng coi như đạt thành. Hiện thời tuổi ta không còn nhỏ, vẫn nên

suy nghĩ về hưu đi.



Bất Đắc: (kích động) Ngươi nói cái gì đâu! Ngươi xem, ta mặc dù không có

tóc, lông mi, râu cũng trắng đi. Căn bản nhìn không thấy ngươi già! Nhà

nước sắp điểu chỉnh giới hạn tuổi về hưu là 65, ngươi còn lâu mới đến!



Vi Nhất Tiếu: chúng ta đàn lão già này không lùi, sao cho đám người trẻ

tuổi cơ hội? Vài năm nay ngoài vị Triệu Mẫn quận chúa kia, trên giang hồ nơi nào không có nhân vật xuất sắc trẻ tuổi xuất hiện? Trương giáo chủ, lãnh đạo hiền lành, liền bởi vì tuổi nhỏ ngoài miệng chưa râu, trước bị Dương tổng lấy mất quyền lực, sau bị Chu quản lý cứng rắn buộc từ chức.



Bất Đắc: Suỵt ~ nói nhỏ chút, tai vách mạch rừng. Hiện thời Trương giáo chủ từ chức, Dương Tiêu Dương phái cùng Chu Nguyên Chương Chu phái đấu cực

hung, lãnh đạo nhàn thoại cũng không thể nói lung tung đâu, ảnh hưởng

con đường làm quan nha.



Vi Nhất Tiếu: hì hì, Bất Đắc, ngươi giả cái gì đâu. Ngũ nhân tán các ngươi sớm là người Chu phái, xem Vi ta lớn tuổi nghễnh ngãng sao.



Bất Đắc: (vò đầu cười) ta đây liền không cằn nhằn nhiều. Trên đời này ai

cũng biết Ngũ Tán nhân chúng ta không ưa gì Dương tổng, Vi huynh đệ

ngươi cũng tuyệt không thích hắn hơn một phần. Giờ kệ Chu quản lý nhân

phẩm ra sao, chí ít hắn mở rộng thị trường tốt lắm, Minh Giáo có thể ra

thị trường là nhờ công lao hắn. Ta đúng là muốn khuyên ngươi nhập Chu

phái, Dương tổng tuy địa vị cao, nhưng tuyệt đối không có tiền đồ!



Vi Nhất Tiếu: nhiệt tâm của ta không phải ở mấy thứ loạn thất bát tao đó,

nếu muốn đi cái gì con đường làm quan, đã sớm tự mình phát động một

phái. Lãnh đạo nhiệm kỳ mới, nước loạn ta không tranh.



Bất Đắc: Vi huynh đệ, nói rõ thôi. Ta biết Tiểu Lâm tử nàng đã trở về, còn dẫn theo hai đứa nhỏ.



Vi Nhất Tiếu: (cười khổ) quả nhiên không thể gạt được bộ tài nguyên nhân

lực ngươi, tin tức linh thông a. Hiện thời thế đạo cực loạn, ta không

thể rời nàng nửa bước, muốn sớm làm thủ tục về hưu về nhà mang đứa nhỏ

đi.



Bất Đắc: ta hiểu ta hiểu. Ta cũng chưa dám nói cho Chu Điên, sợ hắn làm

loạn ồn ào. Bất quá Vi huynh đệ, hiện thòi khủng hoảng kinh tế nghiêm

trọng, trược kia thành phần cao cấp đều lương cao, hiện thời khởi nghĩa

phản loạn, cao cấp đều giảm lương, còn không chia hoa hồng. Ngươi mặc dù giàu có, nhưng đột nhiên có ba miệng người cần dưỡng, sợ cũng khó quay

vòng. Lúc giá phòng thấp ngươi cô đơn không muốn mua, hiện thời giá đất

lên đến trời đi, ngươi nhẫn tâm để ba mẹ con nàng ở đường sao?



Vi Nhất Tiếu: (cúi đầu trầm tư)



Bất Đắc: Hơn nữa, trước kia phí đi đường Minh Giáo đều trả, khinh công tốt

chạy đều thấy lời. Nay sửa thành thu thuế đường, ngươi chạy như vậy sẽ

thiệt a. Con gái cần được nuông chiều, Nhất Nhất đồ cưới về sau đều cần

số lượng lớn a. Lại nói tiểu Vô Kỵ, phụ thân hắn Tạ Pháp Vương đem cổ

phần công ty của mình quyên hết cho Thiếu Lâm tự, ngươi nghĩa phụ chẳng

lẽ không tìm phòng sau này cho hắn kết hôn sao? Hiện thời nam nhân không xe không phòng, đẹp trai đến mấy cũng tìm hoài không thấy lão bà đâu!



Vi Nhất Tiếu: (trong lòng lưu luyến)



Bất Đắc: Những cái khác không nói, Tiểu Lâm Tử hiện giờ mới 28 đi? Hai ngày trước ta từ xa xa thấy nàng, đúng là xinh đẹp đến mức nhận không ra.

Ngươi chưa bao giờ nhiệt tâm với đường quan lộ, giờ còn chưa đủ cấp bậc

mang người nhà đi Bắc Mĩ khảo sát, thế nào làm cho nàng vui? Ong bướm

này, cũng không phải vỉ đập ruồi có thể đập hết nha.



Vi Nhất Tiếu: (kinh hãi choáng váng) chờ chút, hiện tại Bắc Mĩ vẫn còn là vùng đất hoang đâu…



Bất Đắc: (không nhìn, tiếp tục miệng lưỡi lưu loát nước miếng văng khắp

nơi) mạnh mẽ…bỏ đi…trời đông giá rét…hồng hạnh… nguy cơ trung niên… hàng giảm giá trị…



Hôm đó, đến tận hoàng hôn, Vi Nhất Tiếu mới nghiêng ngả về nhà. Bữa tối

tình yêu của nương tử còn chưa ăn bao nhiêu. Lâm Tiểu Tiên thấy hắn mày

lại nhíu thêm một nếp nhăn, nhõng nhéo cứng rắn quấn hắn mè nheo đôi câu vài lời, mới biết Vi Nhất Tiếu đang rối rắm vấn đề có về hưu hay không.



Lúc này kéo hắn ra wild boar ver 2, mở cốp sau, bật đèn sáng trưng. Bên

trong gần bốn năm bình sứ đựng đầy đồ chua. Lâm Tiểu Tien nhào vào lòng

Vi Nhất Tiếu, mềm giọng an ủi:



“Đừng nghĩ nhiều như vậy. Vi Vi, nếu không muốn làm nữa thì theo em về nhà,

để ba em an bài chàng đến đội hình cảnh. Nếu không muốn làm nhân viên

công vụ, chúng ta vào đội tuyển quốc gia. Lần thế vận hội Olympic tuyệt

đối vượt qua cái gì Phelps, vượt rào cản sào, cướp mười bảy mười tám

khối kim bài của hắn. Cái gì cũng không có, cùng lắm thì em làm đồ chua

nuôi chàng, vẫn sống tốt cùng nhau…”



Vi Nhất Tiếu trong lòng nổi lên dòng nước ấm, ôm sát nóng bỏng. Đúng vậy,

năm đó hắn cái gì cũng không có, nàng vẫn lựa chọn theo hắn. Hắn là của

nàng, nàng là của hắn. Vô luận nguy cơ gì, bọn họ đều cùng nhau vượt

qua…



--- Ta là đường ranh giời thiếu nhi không nên xem ---



.



.



.



.



.



“Chua a, thật sự là so với đồ chua còn chua hơn. Vô Kỵ, chúng ta không nên xem loại đối thoại cùng hành vi buồn nôn như vậy.”



Vừa rồi không phải ngươi muốn đi xem sao.”



“Ta muốn nhìn vũ khí bí mật của mẹ thôi. Hừ hừ, một nghèo hai trắng tay về nhà, cũng chỉ có ba ba tin nàng.”



“Giải thích thế nào?”



“Mấy bình đồ chua kia a. Đều là sứ thanh hoa hết đấy! ! !”



“…”



Tiểu tri thức: Sứ Thanh Hoa thời Cảnh Đức nhà Nguyên có công nghệ chế tác

phát triển càng ngày càng thành thục, giới nghệ nhân gọi tắt là “Nguyên

Thanh Hoa”. Sứ Thanh Hoa khởi đầu được chế tác vào thời Đường, là một

trong những sản phẩm sứ cao cấp Trung Quốc, thuộc loại sứ men màu.



Nguyên Thanh Hoa vì chế tác tinh mĩ, lại còn rất hiếm nên trân quý vô cùng,

được xưng là ‘từ trung thần thoại’. Từng có nhà buôn London mang một

bình Nguyên Thanh Hoa ‘ Quỷ Cốc xuống núi’ đấu giá, được 1568.8 vạn bảng Anh, trở thành tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc cao giá nhất thế giới.



-------HẾT-------