Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 73 :
Ngày đăng: 12:18 19/04/20
Tên của ta là Vi Nhất Tiếu
Tên này là do người nhặt được ta đặt.
Rất nhiều năm về sau, ta có thêm ngoại hiệu là Thanh Dực Bức Vương.
Trí nhớ ta tốt lắm.
Nhưng năm hai mươi tư tuổi ấy, ta luyện công tẩu hỏa nhập ma.
Nằm hai tháng sau, ta quên rất nhiều chuyện.
Có người nói, đời người phiền não lớn nhất chính là trí nhớ rất tốt.
Nếu cái gì cũng có thể quên, về sau mỗi ngày đều sẽ là một khởi đầu mới, sẽ làm cho người ta thật vui vẻ.
Mà ta chưa bao giờ thấy vui vẻ
Tổng đàn Minh Giáo ở Tây Vực đỉnh Quang Minh
Đó là nơi quỷ quái tràn ngập cát vàng.
Nghe nói ta đã từng du lịch qua Trung Nguyên.
Nghe nói vùng Trung Nguyên vô cùng đẹp, vô cùng tốt.
Mà ta chỉ thích đứng trên còn cát không người trên sa mạc này.
Ta không nhớ rõ chuyện đã xảy ra ở Trung Nguyên, cũng không nhớ rõ phong cảnh Trung Nguyên.
Ta chỉ cảm thấy đó là nơi khiến người ta thương tâm.
Ba mươi năm loạn lạc, nơi đã từng náo nhiệt nay thành một mảnh tĩnh mịch.
Ngày qua ngày, ta ngồi ở cồn cát nhìn mặt trời hạ xuống, dâng lên, dâng lên, hạ xuống.
Có đôi khi, ta sẽ hướng về phía mặt trời mà chạy, một đường cát vàng đầy trời.
Biết rất rõ đằng sau cồn cát cái gì cũng không có.
Mà ta luôn nhịn không được muốn đuổi kịp cái gì.
Tỷ như một con yêu thú màu xanh chạy như bay trên đường cái? …
Có lúc con người ta khi còn sống luôn đuổi theo chuyện từng phát sinh qua trong nháy mắt.
Ta chính là như thế.
Mà ta căn bản không biết, cũng không nhớ rõ rốt cục mình đang đuổi theo cái gì.
Luôn luôn chạy, luôn luôn chạy.
Chạy đến khi hàn độc phát tác, bắt lấy động vật còn sống trong tầm mắt mà uống máu.
Đúng vậy,ta uống máu.
Trừ máu tươi, ta cơ hồ cái gì cũng không uống.
Người ta nói rượu càng uống càng ấm, nước càng uống càng lạnh.
Khói lửa Trung Nguyên dấy lên, loại nước lũ không thể nghịch chuyển càng ngày càng gần…
Một khắc kia, một cái gì đố trong lòng bỗng dưng nặng, lại đột nhiên thấy mình già đi.
Tạ Tam ca vẫn không chịu gặp mặt, hắn từ Thiếu Lâm tự đi ra, đến vùng Trung Nguyên đã là cuối thu. Người sống dài như vậy, sống như tra tấn, lại thật ngắn như phù du, triều sinh mộ tử, kết quả lại thành hư không, như gió, như mộng.
Thời gian qua nhanh như ngựa chiến tung vó. Nửa đời đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, nhưng lại khó có cơ hội đi chậm như vậy, thả lỏng tâm tình. Đi dạo qua vùng ngoại ô Lạc Dương, lá rụng đầy đất, gió thu hiu quạnh. Hồi tưởng những gì đã qua, chuyện xưa như gió bay, buông xuống chấp nhất, sẽ không còn đau chát.
Chỉ là mộng này… Mũi chân hơi hơi nặng, cúi đầu vừa thấy, thì ra chỉ lo ngẩng đầu nhìn, lại không để ý dưới tàn lá rụng là vũng bùn nhỏ. Đường đường Pháp Vương hộ giáo buông lỏng phòng bị đến tận mức này, ngay tình hống dưới chân cũng không phát hiện. Trong lòng vừa động, dùng chưởng phong cuốn đi lá rụng, lộ ra ánh trắng bạc, thì ra là hai con cá nhỏ gần chết.
Nước trong vũng bùn đã cạn nửa, hai con cá nhỏ nằm trong bùn, môi cá ngớp ngáp, như bi thiết không tiếng động, hoặc như đang hà hơi cầu bảo mệnh cho nhau..
“Cá sống chung bị vây khốn, hà hơi giữ ẩm, giúp nhau lúc hoạn nạn, không bằng rời đi để quên hết giang hồ.”
Tưởng quên, lại tưởng quên…Nếu có thể quên, nếu có thể, làm sao có thể…
“Chỉ là để ngươi nhìn một cái mà thôi – các ngươi mau quay về nhà, tìm mẹ các ngươi đi thôi!”…
Bên tai là tiếng nói khoan khoái nhẹ nhàng…
Ma xui quỷ khiến, hắn nhẹ nhàng nâng hai con cá nhỏ lên, thả xuống hồ nước phía xa xa, ánh mặt trời vàng ánh xa, đường cong màu trắng bạc chỉ chợt lóe, chỉ nổi lên hai bọt nước nho nhỏ.
Gió mạnh nổi lên, lá vàng rụng bị thổi bay lượn khắp trời. Hơi hơi mị mắt, gió ngừng mới phát hiện dưới chân thì ra không phải là vũng bùn mà là hai vệt thật dài mang theo vết hoa văn kỳ quái.
Ở nơi nào đó, đã từng gặp qua.
Đó là dấu vết mang yêu cùng hận, ân cùng oán, sống cùng chết.
Đó là dấu vế quen thuộc, thân thiết, khắc cốt, ngọt ngào, thống khổ, vĩnh viễn.
Mộng một khắc kia, đột nhiên tỉnh.
Còn chưa phát hiện, tiếng gió đã ở sau tai.
Cả đời này, ta còn chưa bay nhanh như vậy.
Ngươi đang đuổi theo cái gì? Sao biết là nàng? Nàng sớm đi, cái gì cũng không lưu lại.
Ta biết…
Ngươi thật cho nàng là tiên? Vũ y thoát khỏi tai nạn bị ngươi xé bỏ, thành lũy tránh né mưa gió bị ngươi bỏ ở sa mạc. Nàng hết thảy đều cho ngươi, đã không thể quay về bầu trời.
Ta biết…
Ngươi đã từng đáp ứng vĩnh viễn không bỏ rơi nàng, làm cái gì cũng sẽ mang nàng theo, bảo hộ nàng, yêu nàng. Nhưng ngươi để nàng chịu khổ lăng nhục, nghiền xương thành tro.
Ta biết…
Ngươi ngay cả nhớ được cũng không làm được, ngay cả báo thù cũng không thử qua, ngay cả tế điện đều không dâng lễ, trừ việc ‘Không được chết sớm hớn ta’, ngươi đã làm được cái gì?
Ta biết…
Nếu thật là nàng, nếu hết thảy có thể vãn hồi, cũng quá trễ. Một ngày trên trời, dưới đất mười năm. Vi Nhất Tiếu, ngươi đã già đi.
Ngươi từng nói qua nếu tách ra, mặc kể nàng gả qua hay chưa, sinh vài đứa con, đều phải đem nàng đoạt lại. Hãy nhìn mặt ngươi, tay ngươi, tâm hồn ngươi, già cả ăn mòn tất cả của ngươi, phá thàn mảnh nhỏ, không còn như năm đó nữa.
Năm tháng trẻ tuổi nhất đời người, tuổi trẻ đáng được tán thưởng nhất sớm mất đi, ngươi dựa vào cái gì đem nàng đoạt lại? Vi Nhất Tiếu bỗng dưng dừng lại, một mảnh nóng bỏng, một mảnh lạnh như băng, một mảnh nóng bỏng, một trận run run. Giữa biển cát vàng, một yêu thú sắc xanh đang dừng.
“Ta đều biết, mà ta chỉ muốn nhìn xem một chút, xem nàng lần cuối.”