Y Tiên Thiểu

Chương 1012 : Mị lực mù lòa (2)

Ngày đăng: 20:57 21/04/20


Trầm Quân Lăng lúc này không có tâm tư nói đùa, cũng như Đường Vũ Khê lo lắng cho Tùy Qua.



- Cả hai không cần như thế đấu, anh chỉ muốn biết rõ, vì sao cả hai phát hiện mắt anh có vấn đề?



Tùy Qua hỏi.



- Còn nói sao, đôi mắt của anh lúc trước rất háo sắc, rất tặc, nhìn qua đã có ấn tượng khắc sâu.



Đường Vũ Khê giải thích nói,



- Điển hình ánh mắt sắc lang! Mà bây giờ, ánh mắt của anh không còn ánh sáng, xem xét đã biết rõ có vấn đề, đúng không Quân Lăng?



- Hoàn toàn đồng ý.



Trầm Quân Lăng gật đầu, sau đó lại lo lắng, nói:



- Tùy Qua, ánh mắt anh thật không đáng ngại sao?



- Trên cơ bản không có gì đáng ngại.



Tùy Qua nói:



- Nhưng phàm là đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ Tỏa Hồn Cảnh, tinh thần lực tăng lên, cảm giác tất cả đồ vật bốn phía rất mạnh. Huống chi dùng tu vị của anh hiện tại thì cho dù mù triệt để cũng không sao, nhiều lắm là đi ra ngoài mang theo kính mát mà thôi.



- Em rất ghét loại người cho dù chết cũng che giấu cảm xúc.



Đường Vũ Khê răn dạy Tùy Qua, nói:



- Anh biết không, chúng em rất lo lắng cho anh! Anh cái tên này, vừa tiến vào giới tu hành thì chúng em đã rất lo lắng rồi, kết quả anh lại mù lòa quay về. Thành mù lòa cũng bỏ đi, còn dùng khẩu khí đáng ghét này nói chuyện với em, anh thật là gia hỏa không tim không phổi.



- Ách...



Tùy Qua hơi sững sờ, sau đó gật đầu nói:



- Vâng, thực xin lỗi, làm cho cả hai lo lắng. Nhưng mà nói cái gì không tim không phổi, anh giới thiệu một người cho cả hai làm quen.



Nói xong Tùy Qua thả Trúc Vấn Quân từ trong Hồng Mông thạch ra ngoài.



- Đáng chết!



Nhìn thấy Trúc Vấn Quân xuất hiện, Đường Vũ Khê cùng Trầm Quân Lăng lập tức hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Tùy Qua vẻ mặt kiên định, nói:



- Chúng ta có thể tu hành, có thể sinh hoạt bình thường, quốc gia có thể phồn vinh, nhân dân có thể yên ổn, đó là do Long Đằng thủ hộ biên cảnh, nhưng muốn làm được chuyện này thì chúng ta cũng nên ra chút sức, nếu chúng ta bo bo giữ mình, chẳng lẽ không phải cũng giống như đám tham quan chỉ biết kiếm tiền cho bản thân hay sao?



- Nói hay lắm!



Trầm Quân Lăng vỗ tay phụ họa, nói:



- Không nghĩ tới anh cũng nói ra lời triết lý như vậy. Trầm Quân Lăng em tuy không phải nữ anh hùng gì đó, nhưng mà em ủng hộ quyết định của anh.



- Quân Lăng, cô đừng có làm chỗ dựa cho hắn, nếu không anh ta sẽ lật trời đấy.



Đường Vũ Khê nói:



- Huống hồ hai người kẻ xướng người họa, phu xướng phụ tùy, tôi có cảm giác mình giống như ác nhân đấy. Lại nói tiếp, tôi chỉ lo lắng cho Tùy Qua mà thôi.



- Yên tâm, anh biết rõ.



Tùy Qua cười cười, nói:



- Em là nữ nhân của anh, tâm tư của em như thế nào thì anh hiểu rõ mà.



- Biết rõ là tốt rồi.



Đường Vũ Khê hừ một tiếng, sau đó nói sang chuyện khác:



- Anh vừa mới nói san sẻ áp lực cho Long Đằng, có phải là ... hay là Long Đằng gần đây gặp chuyện phiền toái gì sao?



- Đúng vậy!



Tùy Qua hơi kinh ngạc, nói:



- Chẳng lẽ em nghe được chút tiếng gió à?



- Tiếng gió thì có, nhưng mà chuyện chính trị quốc gia thật giả khó phân. Chân tướng, vĩnh viễn chỉ có một ít người hiểu rõ.



Đường Vũ Khê nói:



- Nghe nói gần đây trong kinh thành xảy ra chuyện náo động, Chu gia đã từng phong quan vô hạn bây giờ lại bị chèn ép và xa lánh, rất nhiều quan chức hệ Chu hệ đều bị điều động hoặc cách chức điều tra, hẳn không có lửa thì sao có khói. Nhưng mà, chuyện này có quan hệ gì tới Long Đằng?