Y Tiên Thiểu
Chương 1607 : Hộ lăng giả (1)
Ngày đăng: 21:02 21/04/20
Phải biết rằng, viễn cổ Vịn Mộc cao tận trời cao, rễ cây quán thông mặt đất.
Hôm nay Hồng Mông Thụ tuy còn chưa trở thành thiên thảo chân chính,
nhưng mà đã mơ hồ có phong phạm thiên thảo, cho nên rễ cây của nó có thể đâm xuyên bất cứ vật gì.
Khi rễ cây Hồng Mông Thụ mở rộng, tầm mắt Tùy Qua cũng dài ra.
Rễ cây Hồng Mông Thụ giống như tai mắt của Tùy Qua, tới mức Tùy Qua nhìn không bỏ sót.
Nhưng mà thần niệm của Tùy Qua dễ dàng bị đối phương phát giác, bởi vì
thần niệm của hắn kết hợp cùng rễ cây Hồng Mông Thụ, nếu có người phát
giác được dị thường, dùng thần niệm quét tìm cũng chỉ phát hiện ra rễ
cây Hồng Mông Thụ mà không phát hiện Tùy Qua tồn tại, đây là chỗ cao
minh của Tùy Qua.
Rễ cây Hồng Mông Thụ tiếp tục kéo dài, đã thẩm thấu sâu tới ngoài mấy dặm, mấy trăm dặm.
Mà thời điểm này khi ễ cây Hồng Mông Thụ xuyên thấu, rốt cuộc Tùy Qua có phát hiện:
Quả nhiên, thế giới sau lưng Thất La Giới cũng không hoàn toàn tịch
mịch, nơi này vẫn có tu sĩ tồn tại, là tu sĩ cực kỳ cường đại.
Càng làm cho Tùy Qua không tưởng được là, trong thế giới sau lưng Thất La Giới lại có thứ mà Hồng Mông Thụ yêu tha thiết...
Thần ma hài cốt!
Tùy Qua đồng học kích động! Không cách nào bình tĩnh!
Cho dù Hồng Mông Thụ đã là tiên khí, nhưng mà bằng tiềm lực của nó vẫn còn không gian tăng lên.
Bởi vì Hồng Mông Thụ không phải tiên thảo, mà là thiên thảo! Có thể đồng thọ cùng thiên địa!
Nhưng tăng tu vị của nó khác với tu sĩ nhân loại, cảnh giới càng cao,
thứ Hồng Mông Thụ yêu tha thiết càng nhiều, mà thứ nó yêu thích nhất
chính là hài cốt, máu huyết thần ma.
Máu huyết và hài cốt thần ma đều là thần ma chân chính lưu lại, vốn là
thứ tốt, cho dù tu sĩ nào có được cũng dùng nó luyện khí, luyện đan đến
đề thăng lực lượng hoặc tu vị, nhưng mà phải hao phí thời gian thật lâu
và nhiều nguyên khí mới luyện hóa được. Hồng Mông Thụ không như vậy,
Hồng Mông Thụ luyện hóa cùng hấp thu thần ma máu huyết cùng hài cốt,
giống như là ăn cơm uống nước thường ngày.
- Giao toàn bộ linh thảo, linh mộc trong tay của ngươi ra đây, bổn tọa tha cho ngươi khỏi chết!
- A... Ngươi ngồi ở trên bảo sơn, chẳng lẽ còn không biết dừng sao?
Tùy Qua cười nhạt một tiếng, mặc dù đối phương là tu sĩ Đại Thừa kỳ,
nhưng mà Tùy Qua vẫn không sợ, bởi vì hắn nhìn thấy cao thủ nhiều như cá diếc sang sông.
- Bảo sơn?
Biểu lộ của lão già này càng dữ tợn, lửa "Ma trơi" toàn thân sáng lên.
- Tiểu tử! Ngươi dám đánh chủ ý đồ của bổn tọa! Ngươi cũng đã biết,
Thạch Nguyên lão ma là người nào, ngươi còn dám tham đồ của ta?
- Không phải ta tham, mà là muốn giao dịch với ngươi.
Tùy Qua bình tĩnh nói
- Giao dịch?
Thạch Nguyên lão ma hừ lạnh nói,
- Ngươi có tư cách giao dịch với ta sao?
- Có.
Tùy Qua nhàn nhạt nói:
- Có chút chuyện ta có thể làm được, nhưng mà ngươi làm không được. Nhất là đồ trên bảo sơn của ngươi đấy. Nếu như ta không có đoán sai thì
ngươi không quá am hiểu luyện bảo. Nhiều thứ tốt như thế bị ngươi lãng
phí.
Tùy Qua nói chính là hài cốt thần ma do Thạch Nguyên lão ma khống chế.
Nhiều hào cốt thần ma như thế, mặc dù có di hài Chân Tiên, nhưng mà
Thạch Nguyên lão ma bởi vì không cách nào luyện hóa chúng, cho nên dù
ngồi trên bảo sơn lại không thu được bao nhiêu chỗ tốt, ngược lại còn
biến mình thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, đúng là
đáng buồn.
Nhưng mà chuyện Thạch Nguyên lão ma làm không được, Tùy Qua đồng học làm dễ dàng.