Y Tiên Thiểu
Chương 242 : Người ăn thịt người (2)
Ngày đăng: 20:51 21/04/20
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Văn Đại Gia, mặc dù xen lẫn tiếng mưa và tiếng thở, nhưng Tùy Qua vừa nghe đã nhận ra.
- Văn Đại Gia, đã muộn thế này, có chuyện gì không?
Lam Lan hỏi, nàng nghe thấy giọng nói của Văn Đại Gia có vẻ gấp gáp.
- Quốc Cường, hắn về nhà. . .
- Ngài đừng nóng vội, từ từ nói, hắn về nhà là chuyện tốt.
Lam Lan nói.
- Hắn trở về, nhưng...chân của hắn bị chém đứt rồi!
Cảm xúc của Văn Đại Gia hiển nhiên rất kích động.
- Rút cuộc xảy ra chuyện gì?
Lam Lan có chút lo lắng hỏi.
Ngay vào lúc này, lại nghe thấy trong điện thoại có tiếng động kỳ lạ, giống như có người ngã xuống.
- A lô. . .
Lam Lan a lô mấy tiếng, rốt cục nghe thấy có người nói:
- Văn Đại Gia ngất xỉu rồi!
- Các người đừng nóng vội, tôi lập tức đưa bác sĩ đến!
Lam Lan cúp điện thoại, vội vàng nhấn chân ga, chiếc xe lập tức phá vỡ màn mưa, lao đi.
Lúc này Tùy Qua mới phát hiện, thì ra Lam đại chủ biên rất có thiên phú đua xe.
Dưới ánh mắt hiếu kì của mọi người, Lam Lan tụt xuống khỏi lưng Tùy Qua, sau đó cố gắng trấn định hỏi:
- Văn Đại Gia đâu rồi?
- Trong phòng, mới vừa rồi hắn ngất đi.
Một thôn dân nói:
- Nhưng có tiểu thần y tới rồi, có lẽ không có chuyện gì, a di đà phật.
Tùy Qua cũng không nói nhiều, bước vào nhà xem xét tình huống của Văn Đại Gia.
- Không có chuyện gì, chẳng qua khí huyết xông lên mới ngất đi thôi, ghim một châm là ổn.
Tùy Qua nói với mọi người, lấy ra một chiếc lá thông, đâm vào đỉnh đầu Văn Đại Gia, sau đó chậm rãi độ vào một đạo chân khí.
Quả nhiên, không bao lâu, Văn Đại Gia đã từ từ tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy Tùy Qua và Lam Lan, Văn Đại Gia lập tức tuôn nước mắt đầy mặt, khóc lóc kể lể nói:
- Kiếp trước Văn Đông Phương này rút cuộc đã tạo ra nghiệp chướng gì, cho dù tạo ra cái gì, cũng báo ứng trên đầu tôi là được rồi. . . Ông trời, tại sao không có mắt, lại để cho con trai tôi tàn phế!
Trong kể lể khóc lóc, Tùy Qua mới biết được thì ra sau khi đôi chân của Văn Quốc Cường khỏi bệnh, mới tìm được công việc ở một ty lắp đặt thiết bị ở thành phố Đông Giang. Ai ngờ mới làm được mấy ngày, có một ngày Văn Quốc Cường không về nhà, nhân viên công ty cũng không biết hắn đi đâu. Cho nên, Văn Đại Gia mới liên lạc với Lam Lan, cảm thấy nhi tử hắn mất tích, hi vọng Lam Lan giúp tìm con về. Vì vậy Lam Lan mới giúp Văn Đại Gia báo án, sau đó lại đăng tin tìm người trên báo, ai ngờ Văn Quốc Cường vẫn không có tin tức.
Khuya hôm nay, Văn Quốc Cường lại bị ném ở giao lộ con đường vào thôn, sau đó được người trong thôn đưa về.
Khi Văn Quốc Cường được đưa về, đã đói lả, ngay cả thần trí cũng có chút không tỉnh táo, vừa uống chút canh đã thiếp đi, tình huống xác thực thê thảm không nỡ nhìn.
Cái này cũng khó trách Văn Đại Gia sợ đến ngất xỉu. Chân nhi tử hắn bị què mười năm mới khỏi lại, vốn tưởng rằng có thể bắt đầu một cuộc sống yên ổn, một hai năm sau có cháu ẵm bồng, ai ngờ hi vọng mới le lói đã rất nhanh tan vỡ.
Ngay cả người cùng thôn, nhìn thấy tình cảnh thê thảm như vậy, cũng không kìm được rơi lệ.