Y Tiên Thiểu
Chương 307 : Ngự kiếm thuật
Ngày đăng: 20:52 21/04/20
*Bị nhảy chương nên chương 306 không có, nội dung vẫn tiếp tục bình thường nhé.
Tùy Qua nhấn một cái nút kích nổ, bom và thuốc nổ xung quanh hai Tiên Thiên cao thủ lập tức nổ tung.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng oanh minh khổng lồ không dứt bên tai.
Không chỉ như vậy, trước đó Tùy Qua còn kêu Tiểu Ngân Trùng chui xuống dưới đất, chôn không ít thuốc nổ dưới lòng đất của Bùi gia sơn trang.
Lúc này, Tùy Qua muốn thoát thân, đương nhiên phải kích nổ số thuốc nổ này!
Ngoài bom và thuốc nổ, Tùy Qua còn buộc chặt một số hạt giống linh thảo vào bom, một khi những hạt giống này trải qua lực nổ tung cường đại, bắn vào trong thân thể con người, lập tức sẽ dẫn đến lực phá hoại không tưởng.
Trong nháy mắt bom và thuốc nổ liên tiếp nổ tung, ánh lửa ngất trời, tiếng vang như sấm, đinh tai nhức óc.
Bạo tạc kịch liệt mặc dù không thương tổn được hai Tiên Thiên cao thủ, nhưng lại ngăn cản hành động của bọn hắn thành công.
Còn Tùy Qua đồng học, trong khói thuốc súng và ngọn lửa, bay bổng trên không trung, chuẩn bị rời đi.
Đúng là kế hoạch bỏ chạy rất hoàn mỹ!
Trong lòng Tùy Qua tự luyến nghĩ.
Mặc dù tựa hồ thi triển tất cả vốn liếng, nhưng cuối cùng thành công tránh được kiếp nạn.
Bùi gia có Tiên Thiên cao thủ thì thế nào, hắn có linh thảo trong tay, đồng dạng có cách chạy trốn!
Khoảng cách với Bùi gia sơn trang càng ngày càng xa, nhìn một đống hỗn độn phía dưới, tâm tình Tùy Qua vô cùng sướng khoái.
Nhưng ngay lúc này, cảm giác nguy cơ vô cùng kịch liệt bỗng nhiên bắn ra.
Hơn nữa còn là cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có!
Cảm giác nguy hiểm cực độ!
Chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Tùy Qua thất kinh.
Vù!
Một đạo kiếm quang từ dưới lòng đất Bùi gia sơn trang phóng lên cao.
Kiếm quang đến giữa không trung, đột nhiên ngừng lại, trên thân kiếm, rõ ràng có một lão giả.
Lão giả này, hình dáng tiều tụy, gầy như que củi, nhưng mặt đầy hồng quang, chòm râu tuyết trắng vẫn rũ xuống bộ ngực, cũng không ai biết hắn rút cuộc đã sống bao lâu. Người này, chính là lão tổ tông của Bùi gia, Bùi Ngọc Trần, tu vi Trúc Cơ kỳ kinh khủng.
Bùi Ngọc Trần đứng trên thân kiếm, chòm râu bồng bềnh, thật không giống như tiên nhân.
Lúc này Tùy Qua đã mất đi lực phản kháng, bị hai người đỡ lấy, chờ chực bỏ mạng.
Lúc này, Tùy Qua nhìn Bùi gia sơn trang.
Mặc dù lúc trước Tiểu Ngân Trùng đã chôn rất nhiều thuốc nổ xung quanh sơn trang, nhưng sơn trang này cũng không biết có trận pháp gì bảo vệ, nhiều thuốc nổ như vậy cũng không thể làm rung chuyển một hòn đá của sơn trang, chẳng qua phía ngoài sơn trang đã thành một đống hỗn độn, đến hiện tại khói thuốc súng, bụi đất vẫn còn tràn ngập.
Bùi Ngọc Trần quan sát mọi người, nói:
- Tất cả đứng lên. Thật không ngờ, Bùi gia sơn trang thanh tĩnh bao nhiêu năm như vậy, hôm nay lại bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu làm cho hỗn loạn, thật là vô cùng mất mặt! Thường Phong, cũng bởi vì ngươi quá mức sơ sót, cho nên bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải đến thạch thất bế quan mười năm, nếu không thể đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ, cũng đừng ra ngoài!
- Vâng, lão tổ tông.
Bùi Thường Phong vội vàng đáp.
Ở trước mặt Bùi Ngọc Trần, Bùi Thường Phong chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh.
Ánh mắt Bùi Ngọc Trần rơi xuống người Tùy Qua, lại nói:
- Tiểu tử này, vốn là một khối ngọc thô, nhưng không muốn làm ngói vụn, quả nhiên trẻ con không dễ dạy. Cũng được, nếu ngươi đã có chủ tâm muốn chết, lão phu đương nhiên sẽ thành toàn cho ngươi. Chẳng qua, nếu ngươi muốn chết thống khoái hơn một chút, thì mau nói ra tất cả những thứ lão phu muốn biết. Nếu không nghe lời, lão phu sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!
- Khốn khiếp, sắp bị tra khảo rồi, phải làm sao đây?
Trong lòng Tùy Qua bi ai thầm nghĩ. Tra khảo, ép hỏi người khác, Tùy Qua có rất nhiều phương pháp, hơn nữa cũng là một chuyện rất khoái trá, nhất là tra khảo loại người bại hoại. Nhưng bị người khác tra khảo, khẳng định không phải một việc khoái trá.
Nam nhân không nên sợ đau, nhưng cũng không có nghĩa sẽ không cảm giác được đau.
Đừng nói tra khảo, chỉ cần đan điền bị phá, Tùy Qua cũng đã đau đến tê tâm liệt phế rồi, nếu thật sự bị tra khảo, còn không biết sẽ đau đến mức nào.