Y Tiên Thiểu

Chương 308 : Ngũ sắc thần linh (1)

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


Căm tức hơn là, cho dù trải qua tra khảo, kết quả cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cái chết, như vậy thật không đáng.



Nhưng rút cuộc phải làm sao?



- Ngươi muốn biết cái gì.



Tùy Qua hỏi. Vừa bắt đầu đã mạnh miệng, hiển nhiên không phải cử chỉ sáng suốt.



Thành thật mà nói, Tùy Qua cũng có chút sợ đau.



- Linh thảo của ngươi từ đâu tới?



Bùi Ngọc Trần hỏi.



- Ta tự trồng.



Tùy Qua đáp.



- Cây giống linh thảo từ đâu mà đến?



- Ta tự đào tạo .



- Đào tạo như thế nào?



- Dùng hai tay.



- Xem ra ngươi thật sự không biết sống chết.



Bùi Ngọc Trần cười lạnh nói:



- Tiểu tử nhà ngươi không biết từng nghe qua một loại pháp thuật tên là "Lục soát hồn thuật" hay chưa? Loại pháp thuật này một khi triển khai, bất luận trong đầu ngươi có thứ gì, cho dù ngươi cất giấu sâu trong linh hồn, cũng có thể lục soát ra. Chỉ có điều, người trải qua Lục soát hồn thuật, hồn phách sẽ bị hao tổn, sau khi chết rất nhanh sẽ biến mất, ngay cả đầu thai chuyển thế cũng không làm được! Mặt khác, người bị lục hồn, sẽ thừa nhận thống khổ khổng lồ! Ta vừa vặn có đủ tu vi, cũng vừa vặn có một môn pháp thuật như vậy! Ngươi muốn thử không?



- Lục soát hồn thuật?



Tùy Qua đúng là chưa từng nghe qua, nhưng biết lão già này khẳng định không phải lừa gạt hắn.



Chẳng qua là, dù sao cũng phải chết, lục soát hồn cũng không có gì, Tùy Qua căn bản không ngần ngại chuyện sau khi chết. Nhưng Tùy Qua rất để ý đến chuyện Thần Nông tiên thảo bí quyết sẽ rơi vào trong tay loại người như Bùi Ngọc Trần.



Cho nên, Tùy Qua quyết định chắc chắn, hào khí tỏa ra, dũng cảm nói:



- Lão gia nầy, bớt nói nhảm đi! Tiểu gia thường xuyên chơi trò lục cẩu, thật đúng là không có chơi đùa lục hồn, muốn lục soát thì lục soát đi!
Hào quang.



Hào quang ngũ sắc!



Cả bầu trời, tựa hồ đều bị hào quang ngũ sắc chiếu sáng.



Tùy Qua cũng không rõ lắm, vì sao mùa đông còn có hào quang, cũng không biết, vì sao hiện tại rõ ràng không phải ban đêm, làm sao cũng có hào quang.



Nhưng, đây chắc chắn là hào quang đẹp nhất Tùy Qua từng gặp trong đời.



Hào quang ngàn dặm, hào quang đầy trời.



Hào quang ngũ sắc đầy trời, khiến lòng hắn như say.



Trong khoảnh khắc, Tùy Qua thậm chí quên luôn phi kiếm đang chém về phía tiểu đệ của hắn.



Ánh mắt của mọi người, cũng bị hào quang đầy trời này thu hút.



Cho dù là Bùi Ngọc Trần cũng không ngoại lệ.



Hào quang ngũ sắc này, mọi người chưa từng thấy qua.



Theo thứ tự là năm loại màu sắc xanh, vàng, đỏ, đen, trắng.



Cực kỳ rung động tinh thần!



- Chẳng lẽ, ngay cả ông trời cũng bị tinh thần sơ nam ương ngạnh bất khuất của ta cảm động hay sao?



Tùy Qua nghĩ thầm.



Chẳng qua, ý nghĩ này mới vừa xuất hiện, thanh phi kiếm của Bùi Ngọc Trần đã chém đến chỗ kín.



Nhưng vào lúc này, trong hư không chỗ kín của Tùy Qua đột nhiên tuôn ra một điểm kiếm quang, đánh trúng vào phi kiếm của Bùi Ngọc Trần.



Phi kiếm nhìn như uy lực kinh người, giống như máy bay bị lôi điện đánh trúng, nhất thời dừng lại, thân kiếm run rẩy, lập tức chuyển ngoặt, trở lại trong tay Bùi Ngọc Trần.



- Cao nhân phương nào, kính xin hiện thân!



Bùi Ngọc Trần cho phi kiếm vào vỏ, chắp tay hỏi.