Y Tiên Thiểu
Chương 407 : Quẳng ném danh trạng (1)
Ngày đăng: 20:52 21/04/20
Xem ra người này nhất định muốn lấy cho được Bão Phúc Đan Mộc, nhưng không nghĩ tới hắn nhanh như vậy đã tìm tới nơi này.
Tùy Qua thản nhiên, dù sao Hồ Nhất Bát mới là chủ nhân nơi này, để cho hắn đi xử lý tốt hơn.
- Hồ Nhất Bát, ông có phải nhất định đối lập với bổn thiếu gia hay không! Không ngại nói cho ông biết, bổn thiếu gia nhất định phải lấy được Côn Luân Thần Mộc này! Không muốn nói nhiều lời với ông, không phải là tiền thôi sao, ông ra giá đi!
Chu Hằng Bằng đi vào phòng khách nhìn Hồ Nhất Bát hét to.
Theo sau, Chu Hằng Bằng xoay chuyển ánh mắt, dừng lại trên người Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng, hừ lạnh nói:
- Nga, hai người này tám phần là Hồ Nhất Bát tìm đến nhờ cậy đi? Khó trách luôn đối lập với thiếu gia ta! Hừ, trước tạm nhớ kỹ, chờ rảnh rỗi thu thập đám người đui mù các người!
Hồ Nhất Bát thật vất vả mới gặp được tiên duyên, được Tùy Qua thu làm ngoại môn đệ tử, sao có thể cho phép Chu Hằng Bằng phá hủy chuyện tốt của mình. Vì thế sắc mặt hắn trầm xuống nhìn Chu Hằng Bằng nói:
- Chu tiên sinh, anh không mời mà tự đến đã phá hủy quy củ của tôi, còn vô lễ với khách của tôi, mời anh lập tức rời đi nơi này. Nếu không đừng trách Hồ mỗ không khách khí!
Chu Hằng Bằng hoành hành đã quen, không hề xem một kẻ đào mồ trộm vào mắt, khinh thường nói:
- Hồ Nhất Bát, ông chỉ muốn kiếm một ít tiền mà thôi. Ông muốn vài tỷ hay là hơn mười tỷ, ông mở cái giá, làm gì phải khăng khăng như vậy! Lấy tiền tài của thiếu gia, vẫn có thể lấy được đi ra.
- Hồ mỗ thật muốn biết Chu tiên sinh vội vã lấy Côn Luân Thần Mộc rốt cục là vì cái gì?
Hồ Nhất Bát hỏi.
- Nghe đồn Côn Luân Thần Mộc muôn đời không hủy hoại. Cho nên bổn thiếu gia dự tính mời cao nhất tạo thành quan tài, lưu lại cho ông nội của thiếu gia, lão nhân gia lớn tuổi giá hạc quy thiên là chuyện khó tránh. Không nói gạt ông, long huyệt của lão nhân gia đã chọn xong, nếu có Côn Luân Thần Mộc làm quan tài, tất nhiên có thể phù hộ gia tộc muôn đời hưng thịnh!
Chu Hằng Bằng nói tiếp:
- Về phần nữ thi, bổn thiếu gia cũng tính toán nghiên cứu một chút rốt cục lại có lai lịch gì.
- Hưng thịnh muôn đời?
Hồ Nhất Bát cười lạnh một tiếng:
- Tục ngữ nói, ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông. Chu gia các vị lên cao chỉ mới vài chục năm nay, đã sinh ra hậu thế ngang ngược như anh, đừng nói ngàn năm muôn đời, tôi xem dù chỉ trăm năm cũng không chịu nổi!
- Ông…Hồ Nhất Bát, ông thật sự là không biết điều!
Chu Hằng Bằng lạnh lùng nói:
- Ồn ào!
Trầm Quân Lăng hừ lạnh một tiếng:
- Tùy Qua, giết hắn cho xong.
Nha đầu này cũng không phải kẻ hiền lành.
- Tên phế vật này anh lưu trữ làm chi?
Trầm Quân Lăng hỏi.
Tùy Qua không trả lời nàng, nhìn Hồ Nhất Bát nói:
- Hồ Nhất Bát, ông động thủ!
- Được!
Hồ Nhất Bát không chút do dự, ôm lấy một bình hoa thanh hoa hung hăng ném lên đỉnh đầu Chu Hằng Bằng.
Đáng thương món đồ sứ, rơi vào kết cục vỡ tan cùng đầu của người kia.
- Sư tôn, tôi tự tay giết tên công tử này, xem như quẳng ném danh trạng, sư tôn hẳn nên tin tưởng tôi chứ?
Hồ Nhất Bát hỏi, không hổ là nhân tinh sống nhiều năm, lập tức liền nhìn ra tâm tư Tùy Qua.
- Tốt!
Tùy Qua nói:
- Hồ Nhất Bát, sau này ông đi theo tôi tu luyện đi. Những người còn lại đều cho họ đi.
- Có nghe thấy không, tiểu Đinh, ông đi phân phát mọi người, phát cho họ ít tiền.
Hồ Nhất Bát nói:
- Nói cho họ biết sau này sống cho tốt, nghề nghiệp đào mồ trộm chung quy không phải chính đạo.